Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 412: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười hai
Cập nhật lúc: 2024-11-08 19:49:52
Lượt xem: 144
Dạo này thi thoảng Phương Tĩnh Viện vẫn bị nhức đầu, tên cặn bã này lại sống thoải mái như vậy!
Phương Văn Viễn càng nghĩ càng tức giận, thấy đối phương đến gần, lập tức ném mạnh cục gạch trong tay về phía đối phương.
“Cốp!”
Hướng Bành không đề phòng nên bị đập trúng, thoáng cái đã vỡ đầu chảy máu.
Anh ta sợ hãi thét chói tai, khi những người khác chạy tới thì Phương Văn Viễn đã bỏ chạy từ lâu.
Trán Hướng Bành rách một cái lỗ to trên trán, nghiêm trọng hơn so với Phương Tĩnh Viện nhiều, được đưa tới bệnh viện khâu mười mấy mũi.
Bác sĩ nói vết thương của anh ta quá lớn, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo, trừ điều này ra thì anh ta còn bị chấn động não tầm trung.
Đầu Hướng Bành đau như sắp nứt, còn có triệu chứng buồn nôn, trong thời gian ngắn không thể quay lại làm việc. Bộ giáo dục thấy anh ta như thế, để anh ta ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sắp xếp công việc thư ký cho người khác.
Nhà họ Hướng nghi ngờ là do nhà họ Phương làm, nhưng lại chẳng có chứng cứ hay nhân chứng, cho nên bọn họ không thể làm gì được nhà họ Phương.
Bà Hướng và ông Hướng lần lượt ngã bệnh, một nhà ba người đồng loạt nhập viện.
**
Eo Ôn Như Quy đã khỏe lên bảy tám phần, đi đứng cũng không có vấn đề gì nữa, chỉ là nếu ngồi lâu sẽ hơi đau nhức.
Trưa hôm nay Ôn Như Quy gọi điện thoại cho Đồng Tuyết Lục.
Sau khi hai người kể một vài chuyện thường ngày thì Ôn Như Quy hỏi ra chuyện mà mình bận tâm nhất.
“Chuyện cầu hôn, ông nội em nói thế nào?”
Đồng Tuyết Lục: “Ông nội em nói để em tự quyết định.”
Tim Ôn Như Quy đập như sấm: “Vậy ý của em là?”
Đồng Tuyết Lục: “Năm đó Lưu Bị vì mời Gia Cát Lượng giúp đỡ mà phải đến tận ba lần, anh muốn sống chung với em cả đời, lại chỉ dẫn theo ông nội Ôn tới nhà hỏi em một tiếng. Anh không cảm thấy như vậy có hơi thiếu lãng mạn và quá qua loa sao?”
Ôn Như Quy chớp mắt môt cái: “Em muốn anh phải tới nhà họ Đồng ba lần?”
Đồng Tuyết Lục bĩu môi: “Tới nhà họ Đồng ba lần thì không cần, nhưng mà em muốn có một màn cầu hôn lãng mạn. Còn thế nào mới tính là lãng mạn thì anh cứ từ từ suy nghĩ đi!”
Cúp điện thoại, chân mày Ôn Như Quy nhíu thành một đường.
Như thế nào mới tính là cầu hôn lãng mạn?
Ôn Như Quy nghĩ suốt cả một ngày vẫn chẳng nghĩ ra, chuyện này có thể nói là còn khó hơn cả làm thí nghiệm vật lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-412-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-hai.html.]
Sau khi tan làm, anh đi hỏi kinh nghiệm từ Hoàng Khải Dân về vấn đề này, ai ngờ lần này ngay cả Hoàng Khải Dân cũng cảm thấy khó khăn.
Hoàng Khải Dân gãi đầu nói: “Không phải cầu hôn là mua hai cân thịt heo tới nhà người yêu nói một tiếng kết hôn là được sao? Còn phải cầu hôn kiểu gì nữa?”
Ban đầu anh ta cầu hôn người yêu chính là mua hai cân thịt heo tới, cha mẹ hai bên ngồi xuống thỏa thuận về cuộc sống sau này coi như đã cầu hôn thành công.
Cần lãng mạn làm gì chứ? Là do thịt heo không đủ ngon à?
Ôn Như Quy: “...”
Bên này Ôn Như Quy vẫn chưa nghĩ ra cách cầu hôn lãng mạn, bên kia Chu Diễm đã xin được giấy phép xin về nhà cầu hôn.
Anh ta dựa theo cách dạy của Hoàng Khải Dân, mua hai cân thịt heo mang tới nhà cha mẹ người yêu để cầu hôn.
Khỏi phải nói, vừa nhắc tới đã thành công ngay.
Nhà họ Vương và nhà họ Chu cảm thấy hai người bọn họ đã yêu nhau được một khoảng thời gian rồi, cũng nên kết hôn thôi.
Vân Chi
Hai nhà đều có ý, vì thế việc hôn nhân được quyết định rất nhanh.
Chu Diễm vui tới nỗi miệng sắp ngoác tới tận mang tai.
Nhưng mà nghĩ đến việc mình vẫn chưa được nắm tay người yêu, trong lòng anh ta hơi ngứa ngáy, muốn nhân cơ hội này để nắm tay.
Vương Tiểu Vân biết hai người sắp kết hôn, cúi thấp đầu, mặt đỏ hồng.
Chu Diễm ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó hít một hơi thật sâu, vươn tay về phía cô nàng...
Ngay khi tay anh ta chuẩn bị nắm được đến tay đối phương rồi, bên ngoài bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân: “Tiểu Vân, con hỏi xem Chu Diễm có ở lại ăn cơm trưa không.”
Chu Diễm sợ hết hồn, dùng sức đánh “bốp” một cái vào tay Vương Tiểu Vân: “Con muỗi lớn quá!”
Vương Tiểu Vân cũng sợ hết hồn, đồng thời mu bàn tay đau rát từng cơn.
Cô nàng cúi đầu nhìn thử, xác con muỗi thì không thấy đâu, trái lại thấy mu bàn tay sưng đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Vương Tiểu Vân: “...”
Chu Diễm: “...”
Hai người mắt đối mắt, trong phòng yên lặng mấy giây...
Sau đó trong phòng nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết và thê lương của Chu Diễm.