Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 419: Ly trà xanh thứ bốn trăm mười chín
Cập nhật lúc: 2024-11-09 12:23:18
Lượt xem: 144
"Như Quy, tôi nghe nói cậu sắp đính hôn rồi phải không?”
Vân Chi
Khóe miệng Ôn Như Quy mang theo ý cười như có như không: “Đúng vậy, tiệc rượu đính hôn đã được sắp xếp vào tháng năm.” Còn sớm hơn một tháng so với Chu Diễm.
“Vậy thì chúc mừng cậu nhé, nhìn qua đã thấy cậu với bạn gái cậu vô cùng xứng đôi rồi!”
Nghe được lời này, ý cười bên khóe miệng Ôn Như Quy lan rộng xuống đuôi mắt: “Cảm ơn.” Anh cũng cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi.
Rất nhanh chuyện Ôn Như Quy sắp đính hôn đã truyền khắp toàn bộ căn cứ, rất nhiều cô gái và lãnh đạo cùng nhau thở dài.
Nhân tài tốt như vậy, tại sao lại chảy tới ruộng người ngoài chứ?
Có điều đáng tiếc thì đáng tiếc, cũng không có ai đi làm ra bất cứ hành vi phá hoại hay quyến rũ nào.
Sau khi Chu Diễm biết Ôn Như Quy đã cầu hôn thành công, thì gào khóc vì đau lòng cho túi tiền cho bản thân: "Như Quy này, chỉ vì chuyện tình yêu giữa cậu với bạn gái cậu, tôi đã phải mời các cậu đi ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh ba lần rồi đấy, dính vào chuyện tình cảm đúng là quá tốn kém!”
Hoàng Khải Dân ngồi một bên xỉa dư vị thịt kho tàu giữa trưa dính trên răng nói: “Chu tiêu chảy cậu ít nói lời vô nghĩa thôn, còn không phải do bản thân cậu không có chút tài phán đoán nào sao, bây giờ cậu trách Như Quy cái gì?”
Chu Diễm thở dài nói: “Còn không phải do lúc trước Như Quy vẫn luôn không nghĩ ra cách nào khả thi hay sao, tôi còn cho rằng nhất định cậu ấy chưa nghĩ ra biện pháp, ai biết được lần này cậu ấy lại cầu hôn thành công, đúng rồi, Như Quy cậu dùng biện pháp gì để cầu hôn vậy?”
Ôn Như Quy nói: “Biện pháp này là do sở trưởng chỉ cho tôi, chỉ cần chuẩn bị hoa tươi và nhẫn cưới, sau đó quỳ một gối xuống là được.”
Đôi mắt Chu Diễm trừng to: “Dưới đầu gối đàn ông có vàng, cậu thật sự quỳ xuống trước bạn gái của cậu sao?”
Vẻ mặt của Hoàng Khải Dân cũng khiếp sợ, chưa từng nghe nói muốn cưới vợ còn phải quỳ xuống, việc này không phải giống như nô tài thời phong kiến sao?
Ôn Như Quy vẻ mặt bình tĩnh: “Cô ấy là bạn gái của tôi, tương lai cô ấy còn phải vì tôi sinh con dưỡng cái, tôi chẳng qua chỉ phải quỳ một gối xuống mà thôi, chỉ cần có thể làm cô ấy vui vẻ, việc này có gì là không thể chứ?”
Nghe nói phụ nữ mang thai sẽ vô cùng vất vả, sinh con lại càng khổ hơn, chẳng qua anh chỉ khẽ quỳ một cái, không đau không ngứa, anh không cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị xúc phạm.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân vẫn không thể nào hiểu được, dù sao nếu bảo hai người bọn họ quỳ xuống trước vợ/bạn gái của mình, là chuyện không có khả năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-419-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-muoi-chin.html.]
Hơn nữa như thế này cũng quá xa xỉ rồi, muốn nhẫn cưới còn chưa tính, còn phải có cả hoa tươi.
Được rồi, về sau nhất định không thể để vợ/ bạn gái mình tiếp xúc với bạn gái Ôn Như Quy.
Sau khi ăn cơm xong ba người đều lần lượt trở về làm việc.
Về đến văn phòng, Ôn Như Quy lấy quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo ra, nghiêm túc ghi chép: Cô ấy thích lãng mạn, thích hoa màu trắng, còn thích cả kèn xô-na.
Nhiệm vụ: Học thổi kèn xô-na.
**
Bên này Đồng Tuyết Lục vẫn đang đề phòng Đồng Chân Chân sẽ giở trò, nhưng kỳ quái là Đồng Chân Chân bên kia vẫn luôn yên lặng không có hành động gì.
Người nhà họ Đồng cũng vậy, không có ai lại đây diễu võ dương oai trước mặt cô, phảng phất như người xa lạ không quen biết lẫn nhau.
Tuy rằng nghĩ mãi cũng không ra rốt cuộc Đồng Chân Chân đang muốn làm gì, nhưng chỉ cần đối phương không đến trêu chọc cô, thì cô cũng sẽ không chủ động trêu chọc đối phương.
Hôm nay còn chưa đến buổi trưa, Phác Kiến Nghĩa đã gọi điện thoại tới tiệm cơm, nhờ Đồng Tuyết Lục giữ lại mấy món ngon.
Đồng Tuyết Lục: “Anh muốn giữ lại món ngon nào? Hôm nay có sủi cảo, cá kho, còn có món gà cay nữa, anh muốn món nào?”
Phán Kiến Nghĩa nói: “Tất cả đều giữ lại, nếu do cô tự nấu thì càng tốt.”
Đồng Tuyết Lục hơi nhướng mày: “Anh có chuyện gì vậy? Mời lãnh đạo ăn cơm, hay là mời bạn gái ăn cơm?”
Phác Kiến Nghĩa: “Đều không phải, tôi là mời Khương Đan Hồng ăn cơm.”
Từ sau lần đến căn cứ thăm Ôn Như Quy, khi về anh ta đã có ý định nói lời xin lỗi với Khương Đan Hồng rồi, có điều Khương Đan Hồng không thèm để ý đến anh ta.
Cũng may da mặt anh ta đủ dày, còn chủ động nhờ mẹ anh ta hỗ trợ làm thuyết khách, sau đó Khương Đan Hồng mới nhượng bộ, nói có thể gặp mặt anh ta một lần.
Nên hôm nay, anh ta dự định sẽ trịnh trọng xin lỗi Khương Đan Hồng.
Đồng Tuyết Lục đã hiểu: “Được rồi, vậy trưa nay hai người đến đây đi.”