Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 437: Ly trà xanh thứ bốn trăm ba mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-09 16:48:37
Lượt xem: 114
Chờ vị khách cuối cùng rời khỏi tiệm cơm, đầu bếp Mạnh nhìn mấy người trong tiệm cơm nói: "Bình thường giám đốc Đồng đối xử với chúng ta thế nào, tôi tin trong lòng mọi người đều hiểu rõ, bất kể là vì giám đốc Đồng, hay là vì chính mình, tôi hy vọng mọi người đừng đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, thậm chí ngay cả người nhà của mọi người cũng không được nói!”
Quách Xuân Ngọc vỗ n.g.ự.c đảm bảo: "Đầu bếp Mạnh yên tâm đi, Quách Xuân Ngọc tôi là người đầu tiên cam đoan, ra khỏi cửa này, tôi sẽ không nói một câu thị phi nào về giám đốc Đồng!”
Đám người Mạnh Thanh Thanh vội vàng bày tỏ quyết tâm theo.
Không thể không nói, thái độ xử lý công bằng của Đồng Tuyết Lục trước đó, cùng với chuyện thưởng tiền cho mọi người, lúc này đã sinh ra tác dụng lớn.
Trong mắt mọi người trong tiệm cơm, tuy rằng Đông Tuyết Lục còn trẻ, nhưng lại là một người lãnh đạo vô cùng có năng lực, lại rất dễ ở chung, sau khi bọn họ vào tiệm cơm chưa bao giờ cảm thấy bị chèn ép, cũng không cần đấu đá với nhau với đồng nghiệp.
Nói tóm lại, bọn họ không hy vọng Đồng Tuyết Lục xảy ra chuyện, nếu đổi sang giám đốc mới, chưa chắc bọn họ đã nhận được đãi ngộ tốt như bây giờ.
Đầu bếp Mạnh gật đầu: "Tôi hy vọng mọi người có thể nói được làm được, nếu có ai dám hai mặt, Mạnh Đại tôi không biết thì thôi, nếu biết chắc chắn tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho người đó!”
Mọi người lại lần nữa mở miệng bày tỏ quyết tâm.
Lúc này Đồng Tuyết Lục đã được đưa đến Phòng An ninh chính trị thuộc bộ công an.
Nơi này là bộ công an, chuyện xảy ra đột ngột, chắc có lẽ Phác Kiến Nghĩa ở đồn công an thành Nam vẫn chưa biết cô gặp chuyện không may, cho dù biết thì anh ta cũng không có cách nào nhúng tay vào.
Đồng Tuyết Lục được đưa đến một căn phòng thẩm vấn, phòng thẩm vấn ngoài một cánh cửa ra, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Trong phòng có một cái bàn, mỗi bên có một cái ghế dựa.
Sau khi Đồng Tuyết Lục bị đưa vào, cô được mời ngồi xuống một cái ghế.
Người dẫn cô tới lập tức đi ra ngoài, trong phòng có hai người ở lại giám sát cô.
Đến lúc này Đồng Tuyết Lục mới có tâm tư suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong lòng cô có vài suy đoán, cô cảm thấy rất có thể là do Đồng Chân Chân và Nghiêm Vĩnh An ra tay, cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã làm gì.
Trong lòng cô lo lắng bọn họ mời cô đến đây vì chuyện của ông nội hoặc Ôn Như Quy, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cô nhanh chóng loại trừ suy đoán về ông nội.
Nếu như Tư lệnh Tiêu xảy ra chuyện, thái độ của những người này đối với cô sẽ không tốt như vậy, chỉ sợ lúc này không chỉ có một mình cô vào đây.
Ngược lại rất có khả năng là về Ôn Như Quy, dù sao khoảng thời gian trước Đồng Chân Chân vừa mới đề cập tới chuyện Ôn Như Quy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-437-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-ba-muoi-bay.html.]
Ngay khi lòng cô đang bất ổn, cửa sắt đã bị đẩy ra, hai người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn bước vào.
Người đàn ông đi trước khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, dáng người cao lớn, mặt vuông chữ điền, mũi như đầu tỏi, đôi mắt vô cùng sắc bén.
Người đàn ông đi ở phía sau tuổi không sai biệt lắm, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, lông mày dài hơn khóe mắt, nhìn qua dáng vẻ rất hiền hòa.
Phía sau bọn họ còn có một nam thanh niên rất trẻ tuổi, trong tay cầm theo quyển sổ và cây bút, nhìn qua giống như là cán bộ ghi chép.
Hai người ngồi xuống ghế đối diện Đồng Tuyết Lục, người đàn ông nghiêm túc tự giới thiệu: "Tôi là đội trưởng tổ An ninh Chính trị - Ngô Chu, vị này là ủy viên chính trị Uông Nhất Hạc.”
Đồng Tuyết Lục bình tĩnh nói: "Xin chào các anh.”
Thấy cô bình tĩnh như vậy, ngược lại Ngô Chu cảm thấy có ấn tượng với cô: "Đồng chí Đồng, lần này chúng tôi mời cô tới đây, là muốn cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”
Đồng Tuyết Lục nghiêm túc nói: "Tôi nhất định không biết không nói, biết gì nói đấy, làm hết sức mình hợp tác với bộ công an điều tra!”
Ngô Chu rất hài lòng với thái độ của cô: "Đồng chí Đồng có biết hai đồng chí Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam không?”
Trong lòng Đồng Tuyết Lục có chút căng thẳng, không ngờ lại là nhà họ Tô xảy ra chuyện.
Cô gật gật đầu: "Quen biết, tháng 9 năm ngoái, tôi từng cứu một cậu bé từ trong tay kẻ buôn người, sau đó đến đồn công an mới biết, cậu bé đó là con trai của hai đồng chí Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam.”
Ngô Chu hỏi tiếp: "Lần cuối cô gặp hai người họ là khi nào?”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục suy nghĩ một chút: "Là nửa tháng trước, cũng chính là... Ngày 25 tháng 5, hôm đó là chủ nhật, tôi đưa em gái tôi đến nhà họ Tô làm khách, từ khi tôi cứu con trai Tiểu Cửu nhà đồng chí Tô, hai nhà chúng tôi vẫn luôn qua lại.”
Cán bộ ở bên cạnh ghi lại những gì cô nói.
Ngô Chu gật đầu: "Trong khoảng thời gian đó có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”
Vừa nghe lời này Đồng Tuyết Lục liền biết bọn họ đã điều tra rõ ràng tất cả mọi việc, nếu lúc này cô dám giấu diếm chút nào, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.
Vì thế cô kể lại chuyện xảy ra ngày đó một cách có kỹ xảo, đương nhiên là giấu đi câu chuyện về Nghiêm Vĩnh An.
Cô không rõ Tô Việt Thâm có nói ra chuyện này hay không, trong lòng cô cầu nguyện tốt nhất là không, bằng không đợi lát nữa đối phương hỏi tới, cô có miệng cũng không thể nói rõ ràng.
Cũng may số của cô vẫn không tính là xui xẻo, hơn nữa Tô Việt Thâm không phải là người ngu xuẩn.