Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 443: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi ba
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:05:00
Lượt xem: 158
Đồng Chân Chân không ngờ tới đột nhiên Đồng Tuyết Lục lại đạp mình.
Mặc dù bây giờ là đầu mùa hè, nhưng rơi xuống nước đột ngột như vậy, cô ta vẫn lạnh đến mức run rẩy.
Tệ hơn là cô ta không biết bơi!
Lúc này Đồng Chân Chân hoàn toàn quên mất mình là hình tượng “Lôi Phong sống” phiên bản nữ đã từng cứu ba người c.h.ế.t đuối, cô ta điên cuồng giãy dụa giống như con gà bị rơi xuống nước.
“Cứu tôi, tôi không biết bơi... Mau cứu tôi...”
Trong lúc giãy dụa, cô ta đã uống một vài ngụm nước, nước tràn đến cổ họng và mũi làm cô ta nghẹt thở.
Đồng Tuyết Lục thưởng thức dáng vẻ giãy dụa của Đồng Chân Chân một lúc, mới nói với cán bộ bên bờ sông: “Sao các anh còn chưa cứu cô ta?”
Đồng Chân Chân c.h.ế.t không đáng tiếc, nhưng cô ta còn chưa phát huy hết tác dụng của bản thân, sao có thể để cô ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy được?
Lúc này các cán bộ của phòng kiểm sát mới lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn nhảy xuống sông cứu người.
Hai cán bộ bơi đến bên cạnh Đồng Chân Chân, nắm tay cô ta, kéo lên bờ.
Lúc này Đồng Chân Chân đã uống không ít nước, sau khi lên bờ vừa run rẩy vừa nôn mửa, cả người hết sức chật vật.
Nhưng chuyện khiến cô ta càng chật vật hơn còn ở phía sau.
Hôm nay vì muốn khoe với Đồng Tuyết Lục nên cô ta đã cố ý mặc chiếc váy mới tinh được may từ “Sợi tổng hợp” đến điểm hẹn.
Sau này, những loại vải làm từ “Sợi tổng hợp” như vậy dần dần bị loại bỏ, bởi vì nó có hai nhược điểm c.h.ế.t người.
Một là không thoáng khí, mùa Đồng lạnh và mùa hè nóng. Và một nhược điểm khác chính là khi gặp phải mồ hôi hoặc nước sẽ dính chặt vào cơ thể, trở nên trong suốt.
Lúc này “Sợi tổng hợp” trên người Đồng Chân Chân đã dán chặt vào da thịt cô ta, váy phía sau còn dính vào khe mông, quần lót trên người lộ ra rõ ràng.
Nhìn vào hết sức xấu hổ.
Mặt mấy người đàn ông có mặt ở đây đều đỏ bừng, ngại ngùng đến nỗi họ không dám nhìn thẳng vào Đồng Chân Chân.
Nhìn Đồng Chân Chân bên bờ giống như đang mặc trang phục xuyên thấu, khóe miệng Đồng Tuyết Lục hung hăng co giật một cái.
Thật sự cô cũng không ngờ sau khi gặp nước “Sợi tổng hợp” lại biến thành như vậy, chỉ sợ sau này chiếc váy bằng “Sợi tổng hợp” mà Ôn Như Quy tặng cho cô sẽ phải xếp vào một xó rồi.
Có một vài đứa trẻ chạy đến bờ sông, chỉ vào Đồng Chân Chân và cười nhạo.
“Ha ha ha, các cậu nhìn xem, người phụ nữ kia lộ cả quần lót ra rồi kìa!”
“Tại sao cô ta lại nhét váy vào kẽ m.ô.n.g nhỉ? Như vậy không khó chịu sao?”
“Có thể là vì cô ta không có giấy lau m.ô.n.g đó?”
Đồng Tuyết Lục: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-443-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-ba.html.]
Mọi người: “...”
Vân Chi
Nghe thấy lời của mấy đứa nhỏ, Đồng Chân Chân tự cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, sau đó lập tức phát ra một tràng tiếng thét chói tai: “A a a...”
Cô ta dùng hai tay che ngực, nhưng thấy dưới váy cũng đã trở nên trong suốt, cô ta vội vàng phân một tay xuống để bảo vệ bên dưới, nhưng sau đó lại phát hiện không đủ tay để che cả phía sau.
Tóm lại chính là xấu hổ đến mức khiến người ta hận không thể đào lỗ để trốn tránh.
Phó phòng bước đến, chỉ huy cán bộ mang Đồng Chân Chân về: “Nhanh chóng mang người về cho tôi, đợi lát nữa công nhân tan tầm, làm lớn chuyện lên cũng không dễ nhìn!”
Hai nữ cán bộ vội vàng tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y Đồng Chân Chân: “Chúng tôi là người của phòng kiểm sát, cô bị bắt vì tội lừa dối nhân dân với bộ trưởng Nghiêm, bây giờ chúng tôi muốn đưa cô về để điều tra!”
Đồng Chân Chân nghe như sét đánh ngang tai.
Sắc mặt Đồng Chân Chân tái nhợt.
Hai tay Đồng Chân Chân run rẩy.
Phòng kiểm sát!
Chẳng lẽ chuyện cô ta giả vờ cứu người đã bị phát hiện rồi sao?
Cô ta nghĩ đến Đồng Tuyết Lục, chẳng trách đột nhiên con tiện nhân kia lại hẹn mình ra ngoài!
Đúng là quá sơ suất, hơn nữa lần này cô ta ra ngoài còn giấu diếm Nghiêm Vĩnh An.
Lúc này trong lòng Đồng Chân Chân hối hận muốn chết.
Cô ta dùng sức phản kháng: “Các người đều là kẻ lừa đảo, tôi không trở về với các người, các người buông tôi ra, mau buông tôi ra... A a...”
Các phiến đá mọc đầy rêu xanh trải dài bên bờ sông, cô ta dùng sức quá mạnh làm chân trượt xuống, cả người ngã về phía trước.
Một tiếng “Rầm” vang lên.
Mặt Đồng Chân Chân đ.â.m xuống đất, trán cô ta va rất mạnh vào một khối đá xanh.
Máu tươi tuôn ra, nhuộm đỏ hòn đá ấy.
Hai nữ cán bộ vội vàng đỡ cô ta dậy, thì trông thấy trên trán Đồng Chân Chân rách một lỗ máu, mũi miệng đều bầm dập, m.á.u chảy đầy mặt, nhìn hết sức dọa người.
Bây giờ trước mắt Đồng Chân Chân chỉ thấy toàn sao vàng, đưa tay sờ lên đầu một cái, đã thấy tay dính đầy máu.
Hai mắt cô ta lập tức trợn trắng lên, ngất xỉu.
“...”
Đây không phải xui xẻo bình thường đâu nhỉ?
Có điều đối phó với loại người độc ác như Đồng Chân Chân, xui xẻo thế này cũng không tính là quá đáng.
Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Chân Chân bị khiêng đi giống con heo chết, khóe miệng nhếch lên.