Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 447: Ly trà xanh thứ bốn trăm bốn mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-09 19:06:55
Lượt xem: 164
Trước khi bước vào phòng, Nghiêm Vĩnh An còn cho rằng bọn họ lại muốn nói tiếp về chuyện anh hùng giả, không ngờ vừa tới đã nghe thấy một tin tức như sấm sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống làm anh ta không kịp trở tay như vậy.
Hai tay Nghiêm Vĩnh An không khống chế được bắt đầu run rẩy: “Tất cả đều là vu khống, tình cảm giữa tôi và vợ mình sâu đậm như vậy, sau khi cô ấy trượt chân rơi xuống vách núi, tôi thật sự sống không bằng chết, sao tôi có thể làm ra chuyện không bằng súc sinh ấy?”
Ánh mắt phó phòng Trịnh rơi trên đôi tay đang run rẩy của anh ta, trong lòng càng nắm chắc thêm vài phần: “Anh không thừa nhận cũng không sao, từ trước đến nay phòng kiểm sát chúng tôi làm việc đều coi trọng chứng cứ.”
Nói xong ông ấy sai người mang chứng cứ và dẫn hai nhân chứng trong đó tới.
Ánh mắt Nghiêm Vĩnh An nhìn chằm chằm cửa, sau đó liền nhìn thấy một người xa lạ được dẫn vào, phía sau người xa lạ đó là em vợ của ông ta, cũng chính là em trai của Đỗ Mai - Đỗ Sở An.
Nhân chứng đầu tiên tên là Vương Phú Căn.
Phó phòng Trịnh nói: “Ông tuyên truyền với bên ngoài, Trước đây là vợ ông - Đỗ Mai tự mình nhất quyết muốn đi đến vách núi, nhưng đồng chí Vương Phú Căn này lại chính tai nghe thấy là do ông nhất quyết muốn đi đến đó, vốn dĩ vợ ông đã rất mệt mỏi không muốn đi tiếp, nhưng ông vẫn nhất quyết cõng vợ mình đến vách núi!”
Vương Phú Căn gật đầu: “Chính là như vậy, lúc ấy tôi ở trong rừng tìm nấm, thuận tiện nhặt chút củi khô mang về, đứng ngay sau một gốc cây lớn, cho nên hai vợ chồng bọn họ không nghe thấy lời tôi nói.”
“Nhặt củi khô xong tôi lập tức quay về, bởi vì tôi sống trong thôn, cho nên không biết chuyện sau đó nữ đồng chí kia bị trượt chân ngã xuống vách núi.”
Là do sau đó Tô Việt Thâm đến thôn trang nhỏ dưới vách núi tìm người, hỏi ngày đó có ai lên núi đốn củi hay không, mới tìm được Vương Phú Căn.
Môi Nghiêm Vĩnh An run rẩy hai cái: “Chuyện này đúng thật là tôi có nói dối, tôi sợ nếu tôi nói do mình nhất quyết muốn đi lên đỉnh vách núi, thì mọi người sẽ trách cứ tôi, nhà họ Đỗ cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho tôi, nhưng tôi không g.i.ế.c vợ mình, là do cô ấy không cẩn thận mới ngã xuống!”
Phó phòng Trịnh không để ý tới ông ta, quay đầu nhìn về phía Đỗ Sở An: “Cậu nói trước đây cậu từng phát hiện ra Nghiêm Vĩnh An hạ độc trong thuốc của chị gái cậu, đúng không?”
Đỗ Sở An hung hăng trừng mắt nhìn Nghiêm Vĩnh An: “Đúng, từ tháng hai chị tôi bắt đầu sinh bệnh, tôi đến nhà họ Nghiêm thăm chị ấy, lúc vào cửa vừa vặn đụng phải Nghiêm Vĩnh An cho chị tôi uống thuốc, thuốc kia là bột thuốc, trên mặt có một ít mảnh vụn rất kỳ quái, kích thước giống như gàu, màu trắng bạc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-447-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-bon-muoi-bay.html.]
“Lúc ấy tôi thấy kỳ quái, có hỏi ông ta đó là cái gì, thì ông ta nói là thuốc bồi bổ sức khỏe, sau này tôi lo thứ đó có hại cho sức khỏe chị tôi, nên đã bảo chị ấy lén giấu một gói thuốc đưa cho tôi, tôi nhờ người kiểm chứng nhiều lần mới biết được những mảnh vụn trắng kia là nhôm.”
“Sau khi biết thứ đó là nhôm, tôi dùng một ít mảnh vụn từ gói thuốc chứa nhôm xuống cho thỏ ăn mỗi ngày, sau khi ăn vào con thỏ liên tục nôn mửa, triệu chứng rất giống chị tôi, chưa đầy mười ngày con thỏ ấy đã chết!”
Hai tay Nghiêm Vĩnh An nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay: “Tôi không biết cậu đang nói gì, những thứ thuốc kia đều đã được bác sĩ xác nhận, còn về những mảnh nhôm vụn màu trắng mà cậu nói, đều là bịa đặt, cho dù có, ai nói với cậu ăn mảnh vụn nhôm sẽ c.h.ế.t người?”
“Bây giờ nhà ai chẳng dùng hộp cơm, nồi niêu là sản phẩm làm từ nhôm, nếu nhôm khiến người ta trúng độc, sao không thấy người khác xảy ra chuyện gì?”
Trong niên đại này có rất đồ dùng làm từ nhôm ra đời, về sau khi chúng được chứng minh có hại cho cơ thể con người, mới dần dần bị loại bỏ và ngừng sử dụng.
Vân Chi
Hiện tại Nghiêm Vĩnh An có thể nghĩ đến việc dùng kim loại nặng g.i.ế.c người, đúng là rất lợi hại.
Đỗ Sở An nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông ta: “Nghiêm Vĩnh An, ông có thể phủ nhận chứng cứ tôi nói, nhưng ông có bản lĩnh phủ nhận trước chị tôi không?”
???
Nghiêm Vĩnh An không rõ lời này của cậu ta là có ý gì, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, một bóng người bước vào.
Người phụ nữ chống nạng, bước đi khập khiễng, ánh mắt Nghiêm Vĩnh An di chuyển từ chân lên trên người, cuối cùng dừng lại trên mặt đối phương.
Ngay sau đó, anh ta phát ra một âm thanh kỳ quái, giống như từ cổ họng vọng ra vậy.
Người phụ nữ kia khập khiễng bước vào, trợn mắt trừng Nghiêm Vĩnh An, nói: “Nghiêm Vĩnh An, không ngờ chúng ta còn có thể gặp mặt nhau phải không?”
Thân thể Nghiêm Vĩnh An run rẩy như cái sàng, trên mặt không còn một tia máu: “A Mai, em.....Vẫn còn sống sao?”