Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 462: Ly trà xanh thứ bốn trăm sáu mươi hai
Cập nhật lúc: 2024-11-10 10:03:00
Lượt xem: 170
Sau khi xảy ra chuyện này, chắc chắn trong lòng anh ta đã từng oán trách, thậm chí có lần trong đầu còn sinh ra ý nghĩ muốn ly hôn với Cố Dĩ Lam.
Nhưng nghĩ đến việc khi nhà họ Tô bọn họ gặp chuyện không may, phải biết rằng lúc đấy bị ép xuống chuồng bò, ai cũng cho rằng bọn họ không về được nữa.
Song nhà họ Cố vẫn không rời không bỏ, với điều kiện của bản thân Cố Dĩ Lam, cho dù khi đó cô ta ly hôn cũng có cả đám đồng chí nam bằng lòng cưới cô ta, nhưng cô ta vẫn lựa chọn chờ đợi Tô Việt Thâm.
Mặc dù sau đó, cô ta và nhà họ Cố từng phạm phải nhiều sai lầm ngu ngốc như vậy, nhưng so sánh giữa công và tội, anh ta không có cách nào vứt bỏ đối phương vào lúc này, như vậy chẳng khác nào lấy mạng cô ta.
Mặt khác cũng là vì Tiểu Cửu.
Từ sau khi Cố Dĩ Lam gặp chuyện không may, thỉnh thoảng nửa đêm cậu bé lại bị khóc tỉnh, đã lâu rồi anh ta không còn nhìn thấy con trai mình mỉm cười.
Đối với chuyện tình cảm giữa Tô Việt Thâm và Cố Dĩ Lam, trước kia Đồng Tuyết Lục không hề nhiều chuyện , bây giờ cũng sẽ không.
Chuyện tình cảm như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Sau khi nói một tiếng với nhân viên trong tiệm cơm, Đồng Tuyết Lục và Tô Việt Thâm cùng nhau ngồi xe buýt đến phòng an ninh chính trị thuộc bộ công an.
Trong khoảng thời gian này, Cố Dĩ Lam vẫn luôn bị giam giữ ở bên đó.
Vân Chi
Tô Việt Thâm rõ ràng đã nhờ người giúp đỡ một chút, sau khi kiểm tra đối chiếu thân phận xong, bọn họ nhanh chóng được mang đến phòng gặp mặt.
Đợi hơn mười phút, cửa sắt truyền đến một tiếng “Kẽo kẹt”, Cố Dĩ Lam mặc quần áo tù nhân vào phòng.
Đồng Tuyết Lục ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng lập tức có chút kinh hãi.
Thời gian chưa đến một tháng, Cố Dĩ Lam đã gầy đến mức gần như biến dạng, đôi mắt trước kia to tròn, lúc này đã trũng xuống, có vẻ càng lớn hơn.
Trước kia ánh mắt của cô ta ngây thơ sáng ngời, giống như đóa hoa trong nhà kính chưa từng trải qua mưa gió, còn bây giờ trong đôi mắt ấy tràn ngập đau khổ và mờ mịt.
Sau khi vào phòng, ánh mắt cô ta dừng ở trên người Tô Việt Thâm đầu tiên, hốc mắt lập tức đỏ lên, sau đó lại nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, trên mặt thoáng lộ ra vẻ áy náy.
Thấy cô ta gầy đi không ít so với lần trước, trong lòng Tô Việt Thâm cũng không chịu nổi, anh ta đứng dậy nói: “Em nói chuyện với đồng chí Đồng trước đi, lát nữa anh sẽ trở lại.”
Cố Dĩ Lam gật đầu, ánh mắt chuyển động theo anh ta, mãi cho đến khi anh ta rời khỏi phòng gặp mặt mới thu hồi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-462-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-sau-muoi-hai.html.]
Trong phòng gặp mặt, ngoại trừ hai người bọn họ, còn có một đồng chí công an đứng trông coi bên cạnh.
Cố Dĩ Lam ngồi xuống ghế, hai tay xoắn xuýt, một lát sau mới mở miệng: “Đồng chí Đồng, cảm ơn cô đã bằng lòng đến đây gặp tôi, chuyện trước kia tôi rất xin lỗi cô!”
Đúng như lời Tô Việt Thâm nói với cô ta, cô ta rất ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không phân biệt rõ đâu là người tốt đâu là người xấu.
Cô ta không nhìn ra được Đồng Chân Chân cố ý tiếp cận cô ta, còn bị đối phương lợi dụng, làm tổn thương đến người thật lòng tốt với cô ta.
Do cô ta quá ngu ngốc mới làm hại Tô Việt Thâm bị cách chức, làm hại nhà họ Tôn biến thành cục diện như bây giờ, cũng làm hại bản thân bị bỏ tù!
Đồng Tuyết Lục nhìn cô ta, không hé răng.
Cố Dĩ Lam cắn cánh môi nói: “Ngoại trừ xin lỗi ra, tôi còn nợ cô một lời cảm ơn, lúc trước nếu cô không cứu Tiểu Cửu, chỉ sợ cuối cùng chúng tôi sẽ không có cách nào tìm lại được thằng bé, cảm ơn cô!”
Nói xong, cô ta đứng lên, cúi đầu ba cái với Đồng Tuyết Lục.
Đồng Tuyết Lục không hề tránh đi.
Cố Dĩ Lam thấy cô không lên tiếng, trên mặt thoáng hiện lên vẻ lúng túng: “Đồng chí Đồng không tha thứ cho tôi, cũng có thể hiểu được, bởi vì tôi quá ngốc, cho nên mới bị Đồng Chân Chân lợi dụng, có điều tôi hy vọng đồng chí Đồng đừng vì tôi mà giận cá c.h.é.m thớt lên người Tiểu Cửu, Tiểu Cửu là một đứa trẻ ngoan...”
Nói đến Tiểu Cửu, trái tim cô ta lập tức đau đớn giống như bị người khác hung hăng bóp chặt lại, cuối cùng không nhịn được nước mắt trào ra.
Đồng Tuyết Lục vẫn không an ủi cô ta như trước.
Cố Dĩ Lam ngồi khóc một lúc lâu mới dừng lại, nói: “Cảm ơn cô đồng chí Đồng, nợ của cô, kiếp sau tôi sẽ trả lại.”
Nói xong, cô ta đứng lên, lại lần nữa cúi đầu với Đồng Tuyết Lục, sau đó xoay người ra ngoài.
Lông mày Đồng Tuyết Lục nhíu lại, nói với theo bóng lưng đối phương: “Chẳng lẽ cô muốn tự sát sao?”
Cơ thể gầy yếu của Cố Dĩ Lam run lên, bước chân ngừng lại một chút.
Đồng Tuyết Lục: “Cô cho rằng cô c.h.ế.t rồi sẽ không ảnh hưởng tới Tô Việt Thâm nữa, sẽ không gây thêm phiền phức cho Tiểu Cửu sao? Người xưa nói vấp ngã một lần sẽ khôn lên một chút, tôi còn cho rằng sau khi trải qua bài học lần này cô sẽ thông minh lên, không ngờ cô lại càng trở nên ngu ngốc hơn!”
...