Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 496: Ly trà xanh thứ bốn trăm chín mươi sáu
Cập nhật lúc: 2024-11-10 12:21:36
Lượt xem: 140
Tiêu Thừa Bình nói xong, hai mắt rực sáng nhìn Phương Tĩnh Viên, tim đập như sấm.
Anh ta cảm thấy mắt mình mù mới coi trọng cô ấy, cô ấy có thể cũng mù một chút coi trọng mình được không?
Khuôn mặt Phương Tĩnh Viên giống như đổ cả cửa hàng màu nhuộm vào, lúc đỏ lúc trắng, tức giận đến mức lạnh lùng cười một tiếng: “Ha hả.”
Tiêu Thừa Bình thấy mặt cô ấy đỏ bừng lên, lập tức vui như mở cờ trong bụng.
Cô ấy cười vui vẻ như vậy, còn đỏ mặt xấu hổ, chắc chắn là cũng có ý với mình, đáng yêu quá.
Nhìn dáng vẻ nhếch miệng cười của anh ta, Phương Tĩnh Viên tức giận đến mức không chịu nổi, vẫy tay gọi anh ta: “Anh đến đây.”
Tiêu Thừa Bình vuốt tóc đi qua, nói: “Nếu em cảm thấy thích hợp, từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu là...” Người yêu.
Vân Chi
Hai chữ phía sau còn chưa nói ra, đã trông thấy Phương Tĩnh Viên chỉ tay lên trời nói: “Anh xem có chim nhỏ kìa.”
Tiêu Thừa Bình ngẩng đầu nhìn theo hướng cô ấy chỉ, chỉ trong nháy mắt đó...
Nói ra thì chậm mà xảy ra lại rất nhanh, Phương Tĩnh Viên nâng chân lên hung hăng đá mạnh vào cẳng chân anh ta.
Tiêu Thừa Bình kêu to một tiếng “Ui da”, đau đến mức hít một hơi khí lạnh, sau đó ôm cẳng chân nhảy tưng tưng như con ếch.
Nhưng người vừa đá xong đã bỏ chạy, trong gió còn truyền lại giọng nói rất giận dữ của cô ấy...
“Tiêu Thừa Bình, anh nghe cho kỹ lời tôi nói đây, mắt Phương Tĩnh Viên tôi có mù cũng sẽ không coi trọng anh!”
Tiêu Thừa Binh ôm cẳng chân vừa đau vừa uất ức: “...”
Tại sao chứ?
Do anh ta không đủ đẹp trai hay do không đủ hương vị đàn ông?
Phương Tĩnh Viên nổi giận đùng đùng đi đến nhà Đồng Tuyết Lục, cơn giận trên mặt vẫn chưa biến mất.
Đồng Tuyết Lục: “Cậu làm sao vậy? Ai chọc giận cậu thế?”
Phương Tĩnh Viên nhìn thoáng qua xung quanh, hạ giọng nói: “Còn không phải tên mắt đậu xanh Tiêu Thừa Bình kia sao, với dáng vẻ dưa vẹo táo nứt của anh ta, vậy mà còn dám nói mắt anh ta mù mới coi trọng tôi, tôi khinh, làm như tôi thèm muốn anh ta mắt mù lắm đấy!”
Đồng Tuyết Lục: “...”
Lời tỏ tình của tên thẳng nam Tiêu Thừa Bình này, đúng là độc thân bằng thực lực.
Khương Đan Hồng vừa giúp đóng gói đồ đạc, vừa ngẩng đầu nói: “Chắc là đồng chí Tiêu đang thổ lộ với cô đấy? Chỉ là lời nói có chút không êm tai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-496-ly-tra-xanh-thu-bon-tram-chin-muoi-sau.html.]
Phương Tĩnh Viên giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Đâu chỉ có chút không êm tai, là rất không êm tai mới đúng, mắt anh ta mù mới có thể coi trọng tôi, nói vậy giống như tôi rất kém cỏi không bằng, may mắn được anh ta bố thí coi trọng, tức c.h.ế.t tôi mất!”
Biết thế ban nãy nên đá thêm hai cái nữa, quá hời cho anh ta rồi.
Đồng Tuyết Lục nhìn khuôn mặt tức giận của cô ấy, đột nhiên cảm thấy cô ấy và Tiêu Thừa Bình rất giống một cặp oan gia vui vẻ.
Bên ngoài, Ôn Như Quy và Phác Kiến Nghĩa đang hỗ trợ chuyển những món đồ lớn, có điều cũng không nhiều đồ đạc lắm, giường và bàn đều do lần trước Ôn Như Quy mua về.
Bây giờ bọn họ chuyển qua tứ hợp viện, trước đó ông nội đã bảo người ta đóng giường với bàn mới rồi, cho nên những thứ cần chuyển chỉ là vài thứ vụn vặt.
Nhưng mà, rau xanh và cây ăn quả trong sân thật sự khiến cho người ta rất luyến tiếc.
Đồng Tuyết Lục quyết định sau này sẽ đào luôn cả cây ăn quả chuyển qua, nếu không để ở nơi này không ai ở, nói không chừng sẽ c.h.ế.t héo.
Đông người nên dọn dẹp rất nhanh, Ôn Như Quy mượn một chiếc xe jeep đến, lần lượt chuyển đồ đạc chở đến nhà mới.
Đợi khi đồ vật lớn đều đã chuyển hết lên xe, những vật nhỏ còn lại mọi người chuẩn bị xách tay cầm theo.
Đồng Tuyết Lục bảo mọi người đi trước, cô ở lại kiểm tra xem còn bỏ sót thứ gì không.
Cô đi vào từng căn phòng một, đồ đạc đã chuyển đi rồi, khiến cho người ta có cảm giác vườn không nhà trống.
Tay cô vuốt ve cửa sổ thủy tinh, cái bàn, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc không nỡ.
Cửa tối sầm lại, Ôn Như Quy nhấc chân dài đi vào: “Em yên tâm, anh sẽ không bán căn nhà này, về sau... Chúng ta vẫn có thể quay lại sống ở đây.”
Đồng Tuyết Lục xoay người nhìn anh: “Nếu chúng ta chuyển đến nơi này, vậy anh muốn để ông nội ở một mình trong tứ hợp viện sao?”
Với tình hình của nhà họ Ôn, sau khi bọn họ kết hôn chắc chắn phải ở cùng với ông cụ và chú Tông,
Vành tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Anh nói là... thỉnh thoảng hai người chúng ta đến đây ở một hoặc hai ngày.”
Chậc chậc!
Vậy mà còn có thể nghĩ ra được chuyện lãng mạn như vậy.
Đồng Tuyết Lục đi qua, chọc chọc vào n.g.ự.c anh: “Anh học từ ai vậy? Đúng là càng ngày càng lưu manh.”
Trên mặt Ôn Như Quy thoáng lộ ra bối rối: “Nếu em không thích, sau này anh sẽ không như vậy nữa.”
Tay Đồng Tuyết Lục vẽ vòng tròn trên n.g.ự.c anh, ngước mắt nhìn chăm chú: “Đừng sốt sắng, em chưa nói mình không thích, nhưng mà anh chỉ có thể như vậy với một mình em thôi, biết chưa?”
Ôn Như Quy gật đầu như giã tỏi, đôi mắt màu đen nhìn cô chăm chú: “Em yên tâm, đời này anh chỉ đùa giỡn lưu manh với một mình em.”
“...”