Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 504: Ly trà xanh thứ năm trăm linh tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:32:58
Lượt xem: 126
Lời này của Đồng Tuyết Lục chẳng khác nào cho anh ta một cái bạt tai vang dội trước mặt mọi người.
Là lớp trưởng năm nhất, thậm chí ngay cả bạn học trong lớp gặp khó khăn anh ta cũng không biết, hoặc là nói biết nhưng lờ đi, vậy mà còn nói một lòng một dạ quan tâm đến bạn học đây?
Quả nhiên, Đồng Tuyết Lục vừa nói ra, đã có ánh mắt của một số người rơi trên người Sử Tuấn Dân, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng quay đầu nhìn anh ta một cái.
Bàn tay Sử Tuấn Dân đặt dưới gầm bàn đã siết chặt thành nắm đấm, đáy lòng hừng hực lửa giận.
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua mọi người: “Không biết bạn học Hoàng Hâm Dịch có ở đây không?”
Giáo viên chủ nhiệm nói: “Hôm nay bạn học Hoàng xin nghỉ ốm.”
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục lập tức lộ ra vẻ mặt quan tâm: “Hả, bạn học Hoàng bị bệnh? Không biết cậu ấy có tiền đi khám bác sĩ mua thuốc chưa, không biết lớp trưởng của cậu ấy là ai? Có thể giúp chúng tôi đưa tiền cho bạn học Hoàng ngay bây giờ được không?”
“Tôi thật sự rất lo lắng cho bạn học Hoàng.”
Trong lòng giáo viên chủ nhiệm càng thêm xấu hổ, nhìn về phía Sử Tuấn Dân: “Bạn học Sử, bây giờ em lập tức đi đưa tiền cho bạn Hoàng, phải nói rõ đây là tấm lòng của các bạn học khoa Ngoại ngữ, còn nữa, nếu bệnh tình của bạn học Hoàng không tốt, em phải nhanh chóng dẫn bạn ấy đi khám bác sĩ.”
Giọng điệu của giáo viên chủ nhiệm rõ ràng mang theo phê bình.
Ông ấy làm chủ nhiệm lớp, mặc dù có sơ suất, nhưng ông ấy phải dạy mấy lớp liền, nhiệm vụ rất nặng nề, hơn nữa còn không ở cùng một chỗ với sinh viên, tất nhiên không có cách nào làm chu đáo mọi mặt.
Bầu ra cán bộ lớp chính vì chia sẻ trách nhiệm với giáo viên, lúc trước Sử Tuấn Dân nói dễ nghe như vậy, không ngờ chỉ biết nói không biết làm!
“Vâng, thầy giáo, em sẽ chăm sóc tốt cho bạn Hoàng.”
Khuôn mặt Sử Tuấn Dân lúc đỏ lúc trắng, kiềm chế lửa giận trong đáy mắt.
Mặt Đồng Tuyết Lục không biến sắc, quan sát người đàn ông từng ba phen bốn bận ra tay với mình.
Nhìn qua, Sử Tuấn Dân khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, ngũ quan thanh tú, trên sống mũi đeo mắt kính, dáng vẻ tao nhã.
Đồng Tuyết Lục nghĩ đến một câu thành ngữ: Văn nhã bại hoại.
Sử Tuấn Dân đi tới, nhìn Đồng Tuyết Lục, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Bạn học Đồng, tôi thay mặt bạn Hoàng cảm ơn lòng tốt của mọi người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-504-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-tu.html.]
Đồng Tuyết Lục thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta: “Không cần khách sáo, là bạn học cùng trường, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm, quan tâm đến mỗi sinh viên cũng là trách nhiệm mà cán bộ lớp chúng ta nên làm.”
Sử Tuấn Dân: “...”
Giáo viên chủ nhiệm vỗ tay đầu tiên: “Tôi hy vọng sau này các bạn học trong lớp chúng ta sẽ học hỏi nhiều hơn từ sinh viên Ngoại ngữ, biết giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau.”
Các bạn trong lớp vỗ tay theo, tiếng vỗ tay càng lớn, giống như tát vào mặt Sử Tuấn Dân càng mạnh.
Ra khỏi khoa tiếng Trung, sắc mặt Cao Mẫn có chút khó coi: “Bạn học Đồng, vừa rồi cậu không nên cố ý khiến cho lớp trưởng năm nhất khó xử.”
Đồng Tuyết Lục trưng ra vẻ mặt vô tội: “Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi đã nói câu nào khiến cậu hiểu lầm như vậy?”
Cao Mẫn còn chưa kịp nói chuyện, Thi Chân Như đã nhíu mày nhìn cô ta, nói: “Bạn học Cao, tư tưởng của cậu rất có vấn đề, lớp trưởng năm nhất không làm tròn trách nhiệm chăm sóc bạn học cùng lớp, chuyện này là do cậu ta thất trách.”
“Có sai phải sửa, chẳng lẽ cậu muốn mọi người giả vờ như không biết chuyện gì? Huống chi từ đầu đến cuối bạn học Đồng chưa từng chỉ trích cậu ta nửa câu, vì sao cậu lại chỉ trích bạn học Đồng?”
Cao Mẫn: “Tôi...”
Nhưng cô ta còn chưa mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã ôm mặt khóc hu hu: “Tôi chỉ một lòng muốn giúp đỡ bạn học Hoàng có gia cảnh khó khăn, không ngờ trong mắt bạn học Cao, tôi lại biến thành một kẻ ác như vậy, trong lòng tôi thật sự rất khó chịu hu hu...”
Thi Chân Như thấyĐồng Tuyết Lục khóc, không khỏi sốt ruột: “Bạn học Đồng, cậu đừng khóc, cậu không làm sai gì cả, do tư tưởng của bạn học Cao có vấn đề, tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm!”
Cao Mẫn: “...”
Đồng Tuyết Lục lau nước mắt nói: “Hay là bỏ đi, lớp trưởng năm nhất và bạn học Cao học có quen biết nhau, cô ấy thiên vị đối phương cũng là chuyện có thể hiểu được, chỉ là tôi không ngờ cô ấy lại nói tôi như vậy.”
Thi Chân Như nhíu mày càng sâu hơn: “Chẳng trách lại nói chuyện thay cho lớp trưởng lớp một, thì ra là quen biết, vậy thì tư tưởng của bạn học Cao càng không đúng, như vậy là vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật, không phân biệt rõ công tư, ếch ngồi đáy giếng, tôi cảm thấy bạn học Cao không thể đảm nhiệm chức vụ bí thư chi đoàn, tôi nhất định sẽ báo cáo chuyện này với giáo viên chủ nhiệm!”
Cao Mẫn: “...”
Nói xong. Thi Chân Như xoay người, sải bước về phía văn phòng giáo viên.
“Bạn học Thi, cậu chờ tôi...”
Cao Mẫn vừa tức vừa sợ, vội vàng đuổi theo.