Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 507: Ly trà xanh thứ năm trăm linh bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:34:20
Lượt xem: 146
Nghĩ đến vẻ mặt công chính nghiêm minh của Tư lệnh Tiêu, Ôn Như Quy thật thà lắc đầu: “Vậy thôi, cứ để anh tự bôi.”
Nếu bị Tư lệnh Tiêu nhìn thấy, chỉ sợ hai ngày tiếp theo, anh sẽ không được sống yên ổn.
Đồng Tuyết Lục nở nụ cười: “Anh sợ ông nội đến vậy cơ à?”
Ôn Như Quy l.i.ế.m liếm khóe môi, không lên tiếng.
Đồng Tuyết Lục xoa mái tóc mềm mại của anh: “Anh ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi, em đi làm xong chỗ vịt quay còn lại, để tránh bị hỏng.”
Ôn Như Quy đứng lên đi theo: “Anh giúp em.”
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục dừng trên tay anh: “Anh chắc chắn chứ?”
“...”
Mặc dù tay không có cách nào giúp được, nhưng hai người hiếm khi gặp nhau, sao Ôn Như Quy nỡ quay về phòng ngủ, bèn theo Đồng Tuyết Lục vào phòng bếp, dính người giống như cái đuôi nhỏ.
Hoàng hôn xuyên qua hiên nhà rọi vào phòng bếp, Ôn Nhu Quy đứng trong ánh chiều tà nhìn cô, ngắm thế nào cũng không đủ.
Đồng Tuyết Lục làm việc nhanh nhẹn, xử lý con vịt đã chết, ngẩng đầu nhìn anh đang đứng ở cửa, che chắn một mảng ánh hoàng hôn.
Ráng mây đỏ chiếu lên người anh, nhuộm một tầng ánh sáng lên tóc và quần áo, mặt mày anh dịu dàng, khóe miệng mỉm cười.
Đồng Tuyết Lục nháy mắt với anh: “Đồng chí Ôn, không phải lúc này anh đang nghĩ đến chuyện đùa giỡn lưu manh chứ?”
“...”
“Không nói gì là ngầm thừa nhận? Đồ lưu manh!”
“...”
Đồng Tuyết Lục làm vịt quay, sườn xào chua ngọt và cá hấp, xào thêm hai món rau xanh, đợi mọi người về là có thể ăn cơm rồi.
Biết tay Ôn Như Quy bị thương, ông Ôn vừa đau lòng vừa ghét bỏ: “Cháu nói xem, cháu lớn thế rồi sao còn không cẩn thận như vậy, người biết chuyện thì hiểu được là cháu thương vợ, người không biết còn tưởng rằng cháu rất vô dụng đấy.”
Lúc nói lời này, ông Ôn còn cố ý liếc mắt nhìn Tư lệnh Tiêu.
Tư lệnh Tiêu hừ mũi một tiếng: “Còn không phải là vô dụng sao? Nấu ăn thôi cũng có thể làm mình bị thương, cuối cùng Tuyết Lục lại phải chăm sóc cậu ta nữa.”
Vân Chi
Ông Ôn bao che cho cháu, không chịu thuận theo: “Lão bảo thủ, tư tưởng này của ông có vấn đề, hai vợ chồng son nhà người ta yêu thương ân ái, sao đến miệng ông lại biến chất rồi?”
“Tuyết Lục là một cô gái tốt, nhưng trên đời này muốn tìm một đứa cháu rể tốt như Như Quy, chưa chắc ông đã tìm được đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-507-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-linh-bay.html.]
Tư lệnh Tiêu trợn trắng mắt, ra tay gắp hai miếng thịt vịt, chấm vào nước sốt mà Đồng Tuyết Lục làm ra, bỏ vào trong bánh tráng, lại gắp thêm hành và dưa chuột thái nhỏ, sau đó cuộn lại cắn một miếng lớn.
Ông Ôn thấy ông ấy không hé răng, lúc này mới hài lòng cuốn thịt vịt vào bánh tráng rồi ăn.
Đồng Tuyết Lục tự mình cuốn một cái cho Ôn Như Quy: “Trong thời gian một tuần, anh ăn ít thịt dê và đồ cay thôi, mặc dù vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng không thể để lại sẹo.”
Tay anh thon dài trắng nõn, đốt ngón tay rõ ràng, còn đẹp hơn so với tay nghệ sĩ, cô không muốn để lại bất kỳ vết sẹo nào ở trên đó.
Ôn Như Quy nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, gắp sườn chua ngọt đỏ thắm bỏ vào bát của cô: “Em ăn nhiều một chút, em gầy đi rồi.”
Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu: “Gầy à? Sao em không cảm thấy vậy.”
Cô đưa bánh tráng cuốn thịt vịt qua, cầm đũa gắp sườn chua ngọt bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt lập tức tràn ngập cả khoang miệng, nước sốt sánh mịn tươi ngon bùng nổ trong miệng, để lại dư vị lâu vô cùng.
Mọi người thích vịt quay do Đồng Tuyết Lục làm hơn.
Da vịt màu đỏ tươi, giống như bôi một lớp dầu đỏ bóng loáng, da vịt giòn, thịt vịt mềm mại ngon miệng, béo mà không ngấy, hoàn toàn không thua vịt quay của Toàn Tụ Đức.
Gói thịt vịt nướng trong bánh tráng, cộng thêm dưa chuột bao tử giòn tan tươi ngon, vừa khéo loại bỏ được vị béo ngậy của thịt vịt, thơm đến mức khiến người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi mình.
“Chị, đợi đến sinh nhật em, chị cũng làm vịt quay cho em được không?” Miệng Đồng Gia Tín được nhét phình lên, còn không quên đưa ra yêu cầu.
“Được.” Đồng Tuyết Lục gật đầu.
Đồng Gia Tín đang cao hứng đến mức sắp nhảy dựng lên, thì nghe thấy Đồng Tuyết Lục nói thêm một câu: “Nếu như lần thi giữa kỳ này, hai môn của em đều vượt qua bảy mươi điểm.”
Đồng Gia Tín: “...”
Vừa ăn cơm xong, một bóng dáng giống như pháo trúc nhỏ từ bên ngoài vọt vào.
Mọi người nhìn kỹ lại, đây không phải Ngụy Châu Châu sao?
Ngụy Châu Châu chạy nhanh đến mức hai gò má đỏ bừng, thở hồng hộc nói: “Chị Tuyết Lục, đợi lát nữa anh trai em đến đây, chị cứ nói không nhìn thấy em nhé.”
Nói xong, thân thể thấp bé của cô bé trốn dưới gầm bàn, khăn trải bàn phủ xuống, vừa khéo có thể che đi thân thể nhỏ nhắn của cô bé.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, Ngụy Nhiên nghiến răng nghiến lợi đuổi theo.
Mặc dù rất tức giận, nhưng cậu vẫn lịch sự chào hỏi mọi người, sau đó mới hỏi: “Xin hỏi Châu Châu có đến đây không ạ?”
Đồng Tuyết Lục đang định nói không, thì đã trông thấy Đồng Gia Tín chỉ vào dưới gầm bàn nói: “Anh Ngụy Nhiên, Trư Trư ở dưới gầm bàn.”
Ngụy Châu Châu: “...”
Mọi người: “...”