Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 548: Ly trà xanh thứ năm trăm bốn mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:21:44
Lượt xem: 221
Sau khi đồng chí công an kiểm chứng xong, chứng thực dây thừng treo đèn chùm của phòng tập diễn đúng là bị Cao Mẫn cắt đứt như lời Sử Tuấn Dân nói.
Có bạn học tận mắt thấy cô ta đi ra từ phòng tập diễn trong thời gian nghỉ ngơi, dáng vẻ cực kỳ lén lút.
Mâu thuẫn giữa Cao Mẫn và Đồng Tuyết Lục cũng được chứng thực thông qua trường học.
Đồng Tuyết Lục lại bị gọi đi lấy lời khai.
Sau khi lấy lời khai xong, cô nghe thấy đồng chí công an nói Sử Tuấn Dân là người “xả thân cứu người”, suýt nữa đã ghê tởm đến mức nôn mửa.
“Đồng chí công an, bây giờ các anh đã xác định được, hành vi của bạn học Sử là xả thân cứu người?”
Đồng chí công an: “Trước mắt vẫn chưa hoàn toàn xác định, chúng tôi sẽ tiếp tục kiểm chứng. Nếu không xuất hiện thêm bằng chứng mới, chúng tôi sẽ dùng lời khải của bạn học Sử.”
Bọn họ đã kiểm chứng rất nhiều sinh viên, chứng minh quan hệ giữa hai người Sử Tuấn Dân và Cao Mẫn không tệ lắm.
Anh họ của Cao Mẫn cũng đứng ra nói Cao Mẫn coi Sử Tuấn Dân như anh trai mình, còn tín nhiệm hơn so với người anh họ như anh ta.
Ngày hôm qua, cha của Cao Mẫn đã đến lấy lời khai, nói mẹ của Cao Mẫn có bệnh tâm thần. Nghe nói bệnh tâm thần của nhà mẹ Cao Mẫn có di truyền, một khi bị kích thích sẽ rất dễ làm ra chuyện xúc động.
Nói cách khác, lúc ấy Cao Mẫn chán nản như vậy, đi tìm Sử Tuấn Dân nói hết mọi chuyện cũng có thể hiểu được, cô ta có thể làm ra được chuyện hại người, sau đó cảm xúc kích động muốn nhảy lầu tự sát cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sử Tuấn Dân từng giúp đỡ Cao Mẫn nhiều lần, còn từng khuyên nhủ Cao Mẫn nên chú tâm vào việc học tập trước mặt anh họ Cao Mẫn, bảo cô ta đừng nhằm vào bạn cùng lớp nữa.
Xét từ những phương diện này, Sử Tuấn Dân đúng là một người sẵn sàng giúp đỡ người khác. Hơn nữa, quan hệ giữa anh ta và Cao Mẫn không tệ, thấy Cao Mẫn muốn nhảy lầu tự sát, anh ta chắc chắn sẽ đi cứu người.
Thiếu chút nữa Đồng Tuyết Lục đã tức quá hóa cười.
Đến thứ sáu, cô dọn dẹp đồ đạc về nhà báo tin này cho người nhà biết.
Ông Ôn tức giận đến mức suýt nữa đập vỡ cả cái bàn: “Ông không tin người nhà họ Sử sẽ xả thân cứu người, bây giờ nữ sinh kia đã chết, muốn nói thế nào còn không phải là chuyện của bọn họ sao?”
Chú Tông gật đầu: “Còn không phải sao, nhưng bây giờ không có chứng cứ chứng minh cậu ta nói dối, chẳng lẽ cứ để cậu ta được lợi như vậy?”
Tư lệnh Tiêu nhướng mày: “Nếu tiếp tục không điều tra ra được bằng chứng mới, chỉ sợ thằng nhóc Sử Tuấn Dân đó thật sự sẽ trở thành anh hùng, đến lúc đó, vấn đề sẽ phiền phức hơn rồi.”
Nhà họ Sử có thể nhờ chuyện này mà trở mình, thậm chí quay về Kinh Thị.
Thằng nhóc nhà họ Sử kia năm lần bảy lượt hãm hại Đồng Tuyết Lục. Nếu để cho anh ta trở thành anh hùng, chắc chắn ông sẽ tức giận hộc m.á.u mất.
Còn nữ sinh kia nữa, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với Đồng Tuyết Lục, c.h.ế.t rồi thật sự quá lời cho cô ta.
Đồng Tuyết Lục: “Hai ông có cách nào tìm hiểu được ghi chép của công an không?”
Ông Ôn ngẩn ra: “Cháu muốn xem lời khai sao? Cháu định làm gì?”
Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Cháu muốn xem lời khai của mọi người, xem có thể phát hiện ra được dấu vết nào sót lại trong đó hay không, từ đó tìm ra được chứng cứ vạch trần chuyện Sử Tuấn Dân đang nói dối.”
Đừng nói hai ông không cam lòng, nếu như để Sử Tuấn Dân biến thành anh hùng, cô cũng không cam tâm.
Vân Chi
Ông Ôn: “Mặc dù đồn công an kia không phải đồn công an nơi Phác Kiến Nghĩa làm việc, nhưng suy cho cùng cậu ta cũng làm việc ở đồn công an nhiều năm như vậy, cũng có chút quan hệ, để ông đi gọi điện thoại cho cậu ta.”
Đồng Tuyết Lục đứng dậy: “Cháu đi cùng ông.”
Vì thế, mọi người ra ngoài, đến bưu điện gọi điện thoại cho Phác Kiến Nghĩa.
Phác Kiến Nghĩa ở trong đồn công an có rất nhiều điều khó nói qua điện thoại, vội vàng xin phép ra ngoài.
Nghe xong lời ông Ôn và Đồng Tuyết Lục nói, anh ta suy nghĩ một lát: “Có chút khó khăn, nhưng cũng không phải không thể làm được, cho cháu thời gian hai ngày.”
Lông mày Đồng Tuyết Lục nhíu lại: “Có cách nào làm xong trong một ngày không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-548-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bon-muoi-tam.html.]
Phác Kiến Nghĩa ngập ngừng: “Tôi thử xem sao.”
Đồng Tuyết Lục cũng biết yêu cầu của mình có chút làm khó, nên không lên tiếng nữa.
Phác Kiến Nghĩa vừa trở về đã lập tức liên lạc với người khác, thông qua nghe ngóng từ đủ loại quan hệ. Cuối cùng ngày hôm sau, anh ta đã đưa cho Đồng Tuyết Lục một câu trả lời thuyết phục.
Đợi sau khi đồn Công an tan tầm, Đồng Tuyết Lục và Phác Kiến Nghĩa qua đó, rồi xem tất cả những lời khai.
Từ trong lời khai, cô biết chuyện nhà mẹ Cao Mẫn có bệnh tâm thần, còn biết Cao Mẫn từng có thói quen viết nhật ký từ khi còn nhỏ.
Nhưng lúc đồng chí công an kiểm tra đồ đạc của cô ta lại không tìm ra được nhật ký của đối phương.
Thói quen của một người sẽ không dễ dàng thay đổi.
Đồng Tuyết Lục định ra tay từ điểm này.
Trải qua hai ngày điều tra, cô đã tìm được điểm đột phá từ một số bạn học.
Bình thường, ngoại trừ lên lớp và tự học, Cao Mẫn thường xuyên đi một mình đến hồ Bạch. Vị trí của hồ Bạch tương đối vắng vẻ, bình thường rất ít bạn học đi qua bên đó.
Nhưng Cao Mẫn thường xuyên một mình đến đó, chuyện này rất kỳ lạ.
Sau khi điều tra được thông tin ấy, Đồng Tuyết Lục và Tưởng Bạch Hủy đã cùng nhau chạy đến hồ Bạch.
Tưởng Bạch Hủy: “Tuyết Lục, cậu xác định Cao Mẫn sẽ giấu nhật ký ở chỗ này sao?”
Đồng Tuyết Lục lắc đầu: “Chưa chắc chắn, tôi chỉ muốn đến thử xem sao.”
Nếu có thể tìm được là tốt nhất, nếu không thể, chỉ có thể nói ông trời đang giúp đám người Sử Tuấn Dân.
Hai người Đồng Tuyết Lục và Tưởng Bạch Hủy bắt đầu đi vòng quanh hồ Bạch, tìm kiếm khắp nơi.
Bởi vì phạm vi cực kỳ rộng, hai người tìm đến khi eo nhức lưng đau, cũng không hề phát hiện được gì.
Chẳng bao lâu sau, một buổi sáng đã trôi qua.
Đồng Tuyết Lục đứng dậy đ.ấ.m đấm thắt lưng: “Chúng ta đi ăn cơm trước đi, buổi chiều lại đến tìm tiếp.”
Mặc dù Tưởng Bạch Hủy rất mệt, nhưng không hề oán giận, mà kéo tay cô nói: “Nhớ đấy nhé, sau này cậu phải làm đồ ăn ngon đãi tôi.”
Đồng Tuyết Lục cười, gật đầu: “Cậu yên tâm, bất kể có tìm được thứ có ích hay không, tôi cũng sẽ không nuốt lời.”
Ban đầu, cô từng đề phòng Tưởng Bạch Hủy, nhưng sau đó thấy cô ấy không có tâm tư xấu, hơn nữa còn năm lần bảy lượt giúp đỡ mình.
Cô dần dần buông lỏng đề phòng đối với cô ấy.
Hai người đang chuẩn bị ra về, thì đột nhiên Đồng Tuyết Lục nhìn thấy hướng bày biện của một tảng đá có chút không giống với những tảng đá khác.
“Cậu chờ một chút.”
Đồng Tuyết Lục rút tay về, sau đó đi đến chỗ tảng đá.
Nhìn kỹ, quả nhiên có chút kỳ lạ, tảng đá bị nhấc lên, có thể nhìn thấy rõ ràng mặt đất bên dưới có dấu vết từng bị người khác đào bới.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong óc Đồng Tuyết Lục, cô vội vàng tìm một cành cây bắt đầu đào bới.
Tưởng Bạch Hủy không rõ tại sao đột nhiên cô lại đào đất: “Cậu đang đào gì đó? Bên dưới có thứ gì sao?”
Đồng Tuyết Lục không trả lời, một lát sau, cành cây đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, trong lòng cô vui mừng, vội vàng ra sức đào đất lên.
Mặt đất nhanh chóng bị đào ra một cái hố, một chiếc hộp sắt lộ ra.
Cô cầm hộp sắt lên mở ra nhìn thử, bên trong có một cuốn nhật ký.
Mở cuốn nhạt ký ra, tên Sử Tuấn Dân xuất hiện rõ ràng ngay phía trên.