Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 550: Ly trà xanh thứ năm trăm năm mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-10 14:22:41
Lượt xem: 144
Sau khi đọc xong nhật ký, đồng chí công an lấy ra vở bài tập của Cao Mẫn ra, cẩn thận đối chiếu chữ viết bên trên, cuối cùng chứng thực cuốn nhật ký này là của Cao Mẫn.
Đồng chí công an không ngờ mọi chuyện lại vòng vèo như vậy: “Các cô tìm được bằng chứng này vô cùng đúng lúc. Nếu không có chứng cứ này, chúng tôi đã đối xử với một kẻ xấu như một người anh hùng rồi.”
Nếu như trong hai ngày này không có bằng chứng mới, sau khi kết án, Sử Tuấn Dân sẽ được đắp nặn thành hình tượng anh hùng xả thân cứu người, dám làm việc nghĩa. Nếu thật sự như thế, sẽ là chuyện châm biếm cực độ.
Đồng Tuyết Lục khiêm tốn nói: “Có thể là do vận mệnh đã được sắp đặt sẵn, bây giờ tìm được bằng chứng cũng không muộn.”
Tưởng Bạch Hủy tò mò hỏi: “Đồng chí công an, Sử Tuấn Dân năm lần bảy lượt xúi giục Cao Mẫn hãm hại Tuyết Lục, anh ta như vậy có bị b.ắ.n c.h.ế.t không?”
Đồng chí công an nói: “Vậy phải xem, rốt cuộc cái c.h.ế.t của Cao Mẫn có liên quan đến cậu ta hay không đã.”
Nếu cái c.h.ế.t của Cao Mẫn là ngoài ý muốn, cho dù có cuốn nhật ký này, cũng không thể phán cho Sử Tuấn Dân tội tử hình, cùng lắm chỉ bị nhốt vài năm.
Có điều bây giờ anh ta đã tê liệt toàn thân, nếu giam giữ lại, vậy sẽ tạo thành bối rối và phiền phức cho đồn công an.
Tưởng Bạch Hủy định hỏi thêm gì đó, lại bị Đồng Tuyết Lục kéo lại: “Chúng ta còn chưa ăn cơm đâu, mau đi thôi.”
Lực chú ý của Tưởng Bạch Hủy lập tức bị hấp dẫn đi mất: “Cậu không nói tôi còn không cảm thấy. Cậu vừa nhắc tới bụng của tôi đã bắt đầu đánh trống rồi, đi đi thôi, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Đồng Tuyết Lục lôi kéo cô ấy ra khỏi văn phòng: “Bây giờ đã qua giờ cơm rồi, tôi mời cậu đến tiệm cơm quốc doanh bên ngoài trường học ăn cơm nhé.”
Tưởng Bạch Hủy trợn mắt: “Không phải cậu định dùng bữa cơm này lấy lệ với tôi đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết, tôi không nhận đâu, tôi muốn ăn đồ ăn do cậu tự làm.”
Đồng Tuyết Lục không biết nên khóc hay cười: “Tất nhiên là không rồi, lần này tôi mời cậu, lần sau tôi tự làm đồ ăn cho cậu, như vậy là được rồi chứ?”
Tưởng Bạch Hủy xoa xoa bụng: “Vậy còn tạm được.”
Hai người đi thật xa, lúc này Đồng Tuyết Lục mới quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ Cao Mẫn nhảy lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-550-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-nam-muoi.html.]
Đồn công an bị Sử Tuấn Dân lừa gạt như vậy, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ. Lần này, Sử Tuấn Dân c.h.ế.t chắc rồi.
Bên này, nhà họ Sử vẫn chưa biết tai họa sắp xảy ra.
Anh hai Sử: “Tuấn Dân, cha biết trong khoảng thời gian ngắn con sẽ không tiếp nhận được sự thật, nhưng con đừng nản lòng, cha nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho con.”
Ánh mắt của Sử Tuấn Dân nhìn thẳng lên trần nhà, nản chí xiêu lòng nói: “Bác sĩ đã nói cả đời này con không có khả năng đứng lên nữa, cha thì có cách gì?”
Trái tim ông ta giống như bị kim đ.â.m một cái, trong chốc lát không biết nên khuyên bảo như thế nào, đành phải ngẩng đầu cầu cứu Trình Tú Vân bên cạnh.
Trình Tú Vân đi tới, cắt táo vừa gọt vỏ xong thành miếng nhỏ, dùng nĩa ăn đưa đến bên miệng anh ta: “Tuấn Dân, một khi cháu được trao tặng danh hiệu anh hùng dám làm việc nghĩa, không những cháu được tiếp tục theo học, cháu còn có thể nhờ vậy mà trở thành nhà văn lỗi lạc.”
Vân Chi
Anh hùng xả thân cứu người khiến cho thân thể tàn tật, muốn xuất bản tác phẩm văn học của mình, có nhà xuất bản nào lại từ chối chứ?
Sử Tuấn Dân là người có tài hoa, chỉ là chừng ấy tài hoa không đủ đến anh ta trở thành hạc giữa bầy gà, không đủ để khiến anh ta trở nên nổi bật, nhưng bây giờ thì khác rồi.
Chỉ cần anh ta trở thành anh hùng, sau này lại thao tác một chút, anh ta có thể trở thành nhà văn nổi tiếng nhà nhà đều biết, thậm chí còn có thể trở thành một đời đại văn hào.
Cuối cùng, ánh mắt của Sử Tuấn Dân cũng thu về: “Thím cho rằng nhà họ Ôn sẽ không đả kích chúng ta? Sẽ giương mắt nhìn cháu được bầu thành anh hùng sao?”
Trình Tú Vân thấy anh ta không ăn cũng không ép: “Tất nhiên, nhà họ Ôn sẽ không hy vọng chúng ta trở mình, nhưng bọn họ không cam lòng thì có thể làm được gì?”
Trừ khi đối phương tìm được bằng chứng mới, nếu không lần này bọn họ chắc chắn sẽ trở mình!
Anh hai Sử thấy Trình Tú Vân nói dăm ba câu đã khuyên nhủ được con trai mình, trong lòng cực kỳ khâm phục: “Tuấn Dân, đợi sau khi được bầu thành anh hùng, khi về cha sẽ tìm cho con một cô gái tốt, để nó chăm sóc con cả đời.”
Trình Tú Vân cong môi mỉm cười: “Em cảm thấy không cần nóng ruột, đợi sau khi Tuấn Dân thành nhà văn nổi tiếng, rất nhiều cô gái đều xin gả cho nó.”
Nghĩ đến bản thân phải nằm trên giường cả đời, Sử Tuấn Dân từng cảm thấy sống không bằng chết. Nhưng lúc này, nghe được Trình Tú Vân vẽ ra tương lai trở thành nhà văn nổi tiếng, tâm hồn khô héo của anh ta giống như đất đai khô cằn được tưới nước suối, lại lần nữa mọc lên chồi non mới.