Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 578: Ly trà xanh thứ năm trăm bảy mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:32:39
Lượt xem: 93
Hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy đi tới nhà hàng nhỏ bên ngoài, gọi một đĩa cá hấp, một đĩa sườn chua ngọt và một đĩa bắp cải xào.
Ôn Như Quy rửa đũa bằng nước sôi, sau đó đưa cho cô nói: “Mau ăn đi, không phải em đang đói bụng sao?”
Đồng Tuyết Lục nhận lấy đũa, nhìn anh: “Sở trưởng Ôn, anh được thăng chức từ khi nào thế, tại sao em không biết?”
Tai Ôn Như Quy đỏ lên: “Hôm qua khi chúng ta nói chuyện điện thoại, viện trưởng gọi anh qua, ông ấy đã nói với anh chuyện này, vốn dĩ anh định hôm nay gặp mặt sẽ nói cho em biết.”
Không ngờ lại gặp phải người đến khiêu khích, anh không thể không giải thích rõ ràng chuyện này trước mặt mọi người.
“Thì ra là vậy.” Đồng Tuyết Lục gắp một miếng sườn bỏ vào trong miệng, tròng mắt xoay chuyển, hỏi: “Vậy nữ sinh kia là thế nào, cô ta thật sự bị hôi miệng sao?”
Nghe cô hỏi thế, mặt Ôn Như Quy cũng đỏ lên, lắc đầu: “Không, anh không thích cô ta vu khống em, cho nên mới nói như vậy.”
Nữ sinh kia tâm tư bất chính, nếu cô ta nói xấu mình, thì anh còn có thể không để ý, nhưng cô ta dám vu khống Đồng Tuyết Lục, đây là chuyện anh không thể chịu đựng được.
“Ha ha ha...” Đồng Tuyết Lục không ngờ anh lại có thể “Đổi trắng thay đen” như vậy: “Sở trưởng Ôn, anh học hư rồi.”
Ôn Như Quy khẩn trương nhìn cô: “Tuyết Lục, có phải em cảm thấy anh làm như vậy không tốt không?”
Dù sao vừa rồi nhiều người nghe được như vậy, sau đó nhất định sẽ truyền ra ngoài, chỉ sợ sau này nữ sinh kia sẽ phải mang theo cái danh “Hôi miệng”.
Đồng Tuyết Lục dùng thìa múc cho anh một thìa thịt cá: “Đây là phần thưởng dành cho anh, sở trưởng Ôn làm rất tuyệt nha.”
Đối diện với gương mặt tươi cười như hoa của cô, trong lòng Ôn Như Quy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là em không cảm thấy anh làm sai đúng không?”
Đồng Tuyết Lục: “Sở trưởng Ôn làm rất đúng, sau này nếu còn có người muốn quyến rũ anh, anh cứ nói mấy người đó bị hôi miệng, hôi nách, thử xem còn ai không biết xấu hổ dám tiếp tục quyến rũ anh nữa hay không.”
Ôn Như Quy: “...”
Cơm nước xong hai người trở lại trường học, vừa tản bộ vừa tiêu thực.
Thừa dịp xung quanh không có ai, Đồng Tuyết Lục đưa tay chọc chọt cơ n.g.ự.c anh: “Anh thăng chức lên là Sở trưởng, sau này có phải sẽ càng bận rộn hơn không?”
Ôn Như Quy bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của cô, nắm trong tay: “Lúc đầu sẽ như vậy, chờ quen việc rồi sẽ đỡ hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-578-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-bay-muoi-tam.html.]
Đồng Tuyết Lục khẽ gãi vào lòng bàn tay anh: “Vậy phải làm sao bây giờ, sau này không được gặp anh, em sẽ rất nhớ anh đó, Sở trưởng Ôn.”
Thịch thịch!
Đối mặt với lời đùa giỡn của Đồng Tuyết Lục, câu trả lời của Ôn Như Quy là tiếng tim đập như sấm.
Gió mùa hè thổi tới, trên mặt hồ nổi lên từng cơn gợn sóng, một chú chuồn chuồn bay đến đậu trên búp sen mới nở.
Hai người đi tới bên hồ, Ôn Như Quy lấy ra một cái khăn tay từ trong túi áo, trải lên ghế đá.
Nhìn anh vì mình bận rộn, khóe miệng của Đồng Tuyết Lục cong lên: “Anh cũng ngồi xuống đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Sau đó cô kể chuyện gia đình Trình Tú Vân đã chuyển đến Kinh Thị cho anh biết.
Ôn Như Quy ngắm nghía mấy ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô: “Anh biết rồi, em yên tâm, anh sẽ không gặp bà ta.”
Câu trả lời này thật sự quá bình thản.
Đồng Tuyết Lục khẽ nhíu mày: “Như Quy, ấn tượng của anh về người phụ nữ kia thế nào?”
Ôn Như Quy suy nghĩ một chút, nói: “Không có ấn tượng gì, từ khi anh nhớ được chuyện, bà ta đã ly hôn với cha anh, sau đó hai mươi mấy năm không có tin tức, ông nội cũng không thích chú Tông nhắc tới bà ta, cho nên anh cũng không đề cập tới.”
Quả nhiên!
Quả nhiên anh đã quên hết chuyện ngược đãi năm đó, bao gồm cả Trình Tú Vân cũng bị quên lãng, hoặc là nên nói anh đã niêm phong phần ký ức đó lại.
Nếu một ngày nào đó bị kích thích nhớ ra, cô không biết có thể tạo thành thương tổn cho anh hay không.
Đồng Tuyết Lục tựa đầu vào vai anh: “Như Quy, em không thích người phụ nữ đó, chúng ta kết hôn không mời bà ta, anh không có ý kiến chứ?”
Giọng Ôn Như Quy bình thản: “Ừ, anh cũng không có ý định mời bà ta.”
Chữ “Mẹ” quá xa lạ với anh, hai mươi mấy năm qua là một mảnh trống rỗng, sau này người nhà họ Sử còn làm khó dễ Đồng Tuyết Lục ở khắp mọi nơi, điều này khiến anh vô cùng phản cảm.
Đối với một người mẹ như vậy, sao anh có thể mời bà ta được?
Vân Chi
Ánh mắt Đồng Tuyết Lục rơi trên mặt hồ lấp lánh lấp lánh, nghĩ thầm, bọn họ không mời Trình Tú Vân, chỉ sợ đối phương sẽ không mời mà đến.