Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 594: Ly trà xanh thứ năm trăm chín mươi tư
Cập nhật lúc: 2024-11-10 19:43:07
Lượt xem: 142
Lần đó khi bước ra từ nhà họ Tiêu, bà ta có lén viết thư về cho Ôn Như Quy. Trước sau cũng đã viết ba lá, nhưng mà đều như đá chìm đáy biển, chẳng có chút tin tức.
Khi còn bé cho dù bà ta có đánh đập Ôn Như Quy thế nào, anh vẫn kề cận bên bà ta như cái đuôi nhỏ.
Ban đầu lúc đánh anh, bà ta còn không biết nên ra tay như thế nào. Một là sợ bị hàng xóm phát hiện, hai là rất sợ sẽ đánh anh bị thương nặng. Nhưng mà hình như bắt nạt người khác riết sẽ bị nghiện, nhất là bắt nạt một đứa trẻ tay không tấc sắt, loại cảm giác này rất thoải mái.
Có lúc bà ta sẽ dẫn Ôn Như Quy tới những nơi xa lạ, ném anh một thân một mình trong ngõ hẻm, sau đó bà ta núp ở bên ngoài xem anh bị dọa đến mức khóc tu tu. Bà ta cảm thấy chơi rất vui.
Dường như dù cho đứa trẻ đó bị bà ta ngược đãi thế nào, đánh thế nào cũng không trách bà ta. Không ngờ bây giờ khi trưởng thành rồi anh lại biến thành người tuyệt tình như thế!
Sử Tu Năng nhìn chằm chằm một cô gái trẻ tuổi cách đó không xa, khiến cô gái kia đỏ bừng mặt, cuối cùng xách túi du lịch chạy xa.
Lúc này ông ta mới sờ cằm thu hồi ánh mắt thô bỉ, quay đầu lại thấy trên mặt Trình Tú Vân nhiều thêm không ít nếp nhăn, nụ cười nơi đáy mắt lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.
Xa xa truyền tới tiếng còi xe lửa.
Ông ta nói: “Bạn bà làm ăn ở Thâm Thị khá lắm hả? Đối phương không lừa bà đấy chứ?”
Trình Tú Vân lấy lại tinh thần, quay đầu nói: “Nếu như bà ta lừa chúng ta, chúng ta sẽ tự mình tìm cách. Bây giờ Thâm Thị là đặc khu kinh tế, nghe nói bên đó phát triển vô cùng nhanh. Tôi đã hỏi thăm địa chỉ của mấy thị trường mua bán tốt rồi, lát nữa qua đó chúng ta tự mình đi dạo một vòng trước.”
Bọn họ chuẩn bị kinh doanh mặt hàng quần áo. Bà ta có một người bạn ở Thâm Thị bán sỉ quần áo thị trường, nghe nói chưa tới nửa năm đã kiếm được mười nghìn.
Nửa năm đã trở thành vạn nguyên hộ, cám dỗ ấy thật sự quá lớn. Cho dù thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng phải tới Thâm Thị nhìn thử.
Nếu quả thật tốt như lời người bạn kia nói, đến lúc đó bà ta sẽ nhập một lô quần áo về Kinh Thị bên này bán. Mua vào bán ra có thể kiếm không ít tiền, tốt hơn làm công chức nhà nước không biết bao nhiêu lần.
Năm đó Sử Tu Năng đồng ý ly dị để cưới Trình Tú Vân là vì bà ta không những đẹp, còn vì bà ta có năng lực.
Lúc này thấy bà ta đã chuẩn bị xong tất cả kế hoạch rồi, ông ta mới gật đầu hài lòng: “Tôi vẫn rất yên tâm về cách làm việc của bà.”
Nói rồi ông ta khẽ véo vào eo bà ta một cái, đôi mày Trình Tú Vân nhíu lại, lùi sang bên cạnh hai bước.
Vân Chi
Mặt Sử Tu Năng đen thùi lùi.
***
Tám chiếc xe con vòng một vòng rồi trở lại nhà họ Ôn, cửa nhà họ Ôn lại lần nữa vang lên tiếng pháo, náo nhiệt thôi rồi.
“Xe tới, cô dâu tới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-594-ly-tra-xanh-thu-nam-tram-chin-muoi-tu.html.]
“Cô dâu xinh đẹp quá, chú rể trông cũng rất đẹp trai.”
“Hai người đúng là một đôi trời sinh mà!”
Mọi người nói những lời cát tường như ý, thân thích nhà họ Ôn hỗ trợ mang trái cây và phát kẹo cho những người vây xem, để mọi người cùng chia sẻ niềm vui với gia đình.
Khắp chốn vui mừng hân hoan.
Đồng Tuyết Lục được Ôn Như Quy dắt vào nhà họ Ôn, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Trước kia cô cho rằng cô sẽ gả cho một anh chàng con nhà giàu, sau đó trải qua cuộc sống lục đục đôi bên hoặc hư tình giả ý. Không ngờ sau khi xuyên sách tới niên đại thiếu ăn thiếu mặc này, cô lại có thể tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Tình yêu đích thực.
Nếu trước đây có người nói với cô mấy chữ này, chắc chắn cô sẽ cảm thấy rất khôi hài. Nhưng bây giờ... Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Như Quy bên cạnh, ánh mặt trời chói mắt chiếu lên trên người anh, mái tóc đen như mực của như được rải một tầng sáng vàng, ánh sáng lấp lánh như biển vàng.
Trong ánh nắng, ngũ quan anh góc cạnh, nhan sắc hoàn mỹ không tỳ vết, cho dù có nhìn ngắm bao lâu cô cũng sẽ không thấy chán.
Có vẻ như nhận ra được ánh mắt cô, Ôn Như Quy cúi đầu xuống, mắt đối mắt với cô: “Sao thế?”
Đồng Tuyết Lục chớp chớp mắt với anh vài cái, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy hôm nay anh vô cùng đẹp trai thôi.”
Vành tai Ôn Như Quy đỏ bừng lên với tốc độ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Nụ cười trên khóe miệng Đồng Tuyết Lục lan tràn đến tận đáy mắt, đúng là quá ngây thơ, khen một câu thôi đã đỏ mặt rồi.
Đột nhiên cô có chút mong đợi đêm động phòng hoa chúc tối ngày hôm nay.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, giọng nói trầm thấp của Ôn Như Quy đột nhiên vang lên bên tai cô: “Hôm nay em cực kỳ xinh đẹp, anh rất thích.”
Hơi thở ấm áp của anh thoảng qua tai cô, hơi ngứa ngáy một chút, cứ như bị một chiếc lông chim lướt qua vậy.
Đồng Tuyết Lục không nhịn được khẽ run rẩy, lần đầu tiên vành tai đỏ lên.
Ôn Như Quy nhìn thấy vành tai cô, đột nhiên rất muốn vươn tay nhéo một cái.
Hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đi theo phía sau bọn họ, một đường bị nhét không ít cẩu lương, lúc nay ăn không vô nữa rồi.
No quá!!!