Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 653: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:54:33
Lượt xem: 98

Từ đầu đến cuối, ánh mắt Ôn Như Quy đều dừng trên người cô: “Không đau.”

Lúc ấy, anh tự khóa mình trong nhà kho, đầu đau như muốn nứt ra, gần như muốn nổ tung, cho nên anh đã đập người mình vào tủ và vách tường, muốn mượn cách này để giảm bớt cơn đau đầu.

Vân Chi

Đau đớn trên thân thể khiến cho cơn đau đầu của anh giảm bớt, thậm chí còn mang đến khoái cảm kỳ lạ.

Nhưng anh không thích nhìn thấy lo lắng trong đáy mắt cô: “Sau này, anh sẽ không làm vậy nữa.”

Đôi mắt Đồng Tuyết Lục sáng lên, ghé qua hôn “bẹp” một cái lên mặt anh: “Vậy đã hứa rồi đó, sau này cho dù em có ở bên cạnh anh hay không, anh cũng không thể làm chuyện tự tổn thương bản thân, được không?”

Mức độ phối hợp của anh còn tốt hơn so với tưởng tượng của cô, điều này đã cho cô lòng tin rất lớn.

Người bị bệnh tâm thần, sợ nhất là bọn họ mất đi hứng thú và hy vọng đối với thế giới này, cũng không quan tâm đến tất cả mọi thứ.

Song anh quan tâm đến cô, chỉ riêng điều này đã khác xa những người bệnh khác.

Ôn Như Quy gật đầu chậm hơn một chút: “Được.”

Đợi đến khi tắm rửa xong, hai người cũng không đến phòng khách chúc mọi người ngủ ngon, mà đi thẳng về phòng ngủ.

Đồng Tuyết Lục leo lên giường, ánh mắt của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, dường như sợ hãi vừa nhắm mắt lại thì cô sẽ biến mất ngay trước mắt mình.

Bàn tay của Đồng Tuyết Lục vươn qua, đan mười ngón tay với anh: “Đừng lo, em sẽ không biến mất, anh xem tay của chúng ta nắm lấy nhau rồi, nếu em vừa rời khỏi, không phải anh sẽ cảm nhận được sao?”

Ôn Như Quy cúi đầu nhìn về phía những ngón tay đan vào nhau của hai người, rồi lập tức ngẩng đầu lên dán mắt vào cô, không hề chớp mắt.

Lúc này đây, anh không muốn phối hợp.

Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi trong lòng: “Vậy em buồn ngủ rồi, đợi lát nữa, anh nhìn mệt rồi thì ngủ đi.”

Bệnh của anh không phải có thể tốt hơn trong chốc lát, đây là một trận chiến dài lâu.

Muốn chăm sóc anh, cô chắc chắn phải chăm sóc tốt bản thân và con, cho nên cô rất buồn ngủ.

Bên ngoài có chú Tông và Phác Kiến Nghĩa bọn họ, cho dù nửa đêm Ôn Như Quy phát bệnh, anh cũng sẽ không chạy ra khỏi tứ hợp viện được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-653-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi-ba.html.]

Nói xong, cô nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào giấc mơ.

Tối nay chắc chắn là một đêm không ngủ, người của hai nhà Ôn và Tiêu hầu như đều không thể nhắm mắt lại.

...

Ngày hôm sau, Phác Kiến Nghĩa tự mình chở ông Ôn đến căn cứ, sau đó giải thích về tình hình của Ôn Như Quy với viện trưởng Trang và Tiêu Bác Thiệm.

Viện trưởng Trang cực kỳ khiếp sợ: “Mọi ngày thấy đồng chí Ôn bình thường như vậy, sao đột nhiên...”

Ông Ôn thở dài nói: “Khi còn nhỏ nó đã từng phát bệnh một lần, tôi còn tưởng nó đã khỏi bệnh rồi. Bây giờ tình trạng này của nó chỉ sợ không thích hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức vị sở trưởng, vì để không làm lỡ nghiên cứu của căn cứ, tôi buộc phải tự mình đến đây đưa đơn từ chức thay nó.”

Viện trưởng Trang nhìn đơn xin từ chức được đưa lên, lông mày nhíu lại: “Chuyện này tôi còn phải báo cáo lên trên trước đã. Có điều, tình hình bây giờ của Như Quy, quả thật là không thích hợp trở về căn cứ, trước tiên tôi tạm thời phê chuẩn đơn xin nghỉ dài hạn cho cậu ấy.”

Ông Như Quy là nhân tài hiếm có, những năm gần đây, quốc gia vì bồi dưỡng anh đã đầu tư không ít sức người sức của. Bây giờ lại đúng lúc quốc gia cần gấp nhân tài, ông ta thật sự không muốn mất đi nhân tài này.

Ông Ôn còn muốn nói thêm, lại bị viện trưởng Trang cắt ngang: “Tư lệnh Ôn, tôi biết ông muốn nói cái gì, năm đó Như Quy có thể tốt lên, tôi tin lần này cậu ấy cũng có thể tốt lên, tôi rất tin tưởng cậu ấy!”

Ông Ôn gật đầu lia lịa: “Ông nói đúng, Như Quy nó chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Bệnh này trong mắt những người khác coi như là tương đương với bệnh thần kinh. Trước khi đến đây, Ông Ôn đã chuẩn bị tốt tâm lý, ông ấy còn tưởng rằng sẽ gặp phải thờ ơ và châm biếm, nhưngmọi chữ trong lời của viện trưởng Trang đều là muốn nghĩ cho Ôn Như Quy, khiến cho ông ấy không có cách nào không cảm động được.

Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng Trang, hai người Ông Ôn và Phác Kiến Nghĩa lại đến phòng thí nghiệm của Tiêu Bác Thiệm.

Tiêu Bác Thiệm bình tĩnh hơn so với viện trưởng Trang, thở dài nói: “Bệnh này của Như Quy, lúc tôi còn trẻ ở nước Mỹ cũng có nghe qua, năm đó nhìn thấy Như Quy, tôi còn có chút nghi ngờ cậu ấy có bệnh tâm thần.”

Phác Kiến Nghĩa không nhịn được hỏi: “Năm đó, bác đã biết Như Quy như vậy, sao còn bằng lòng nhận cậu ấy làm học trò?”

Tiêu Bác Thiệm: “Người có loại bệnh này, thường hay có tài năng hơn người trong một số lĩnh vực. Lúc ấy tôi phát hiện Như Quy cực kỳ nhạy bén với những chữ số, cậu ấy vừa nghe đã hiểu rất nhiều đề bài toán học, tôi chỉ muốn xem xem có thể khai thác thiên phú của cậu ấy trong phương diện này hay không.”

“Sự thật chứng minh rằng cậu ấy thật sự là một nhân tài, sau đó cậu ấy còn dần dần tốt hơn, chỉ là không ngờ qua nhiều năm như vậy cậu ấy lại tái phát. Tư lệnh Ôn đừng buồn, tôi trở về sẽ viết thư cho anh cả và anh hai tôi, xem nước Mỹ bên kia có nghiên cứu và cách điều trị tốt hơn đối với bệnh này hay không.”

Ánh mắt ông Ôn đỏ bừng, kích động nắm tay ông ấy nói: “Cảm ơn ông, viện trưởng Tiêu, ông thật sự là ân nhân lớn của nhà họ Ôn chúng tôi!”

Năm đó ông ấy đã cứu Ôn Như Quy, bây giờ Ôn Như Quy xảy ra chuyện, đến lúc này rồi ông ấy vẫn không muốn vứt bỏ anh.

Phần nhân tình này, ông sẽ ghi lòng tạc dạ.

Loading...