Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 658: Ly trà xanh thứ sáu trăm năm mươi tám

Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:03:36
Lượt xem: 147

Thời tiết đã bắt đầu vào đông, ngồi trong đình nghỉ chân gió thổi từ bốn phía.

Bởi vì sợ Đồng Tuyết Lục bị cảm lạnh, chú Tông dùng vải bố vây quanh ba mặt, bên trong còn đốt thêm bếp lò nhỏ, cực kỳ ấm áp.

Đồng Tuyết Lục nhìn Tô Việt Thâm nói: “Đồng chí Tô, lần này thực sự rất cảm ơn anh!”

Mặc dù hai nhà Ôn và Tiêu đều có quan hệ, có quyền thế ở Kinh Thị, nhưng với trình độ phát triển y học trong nước, bọn họ cũng chỉ có thể bó tay không có cách nào.

Thầy của Ôn Như Quy nhờ người nhà ông ấy gửi một ít sách liên quan đến bệnh tâm thần từ nước Mỹ đến, gần đây, Đồng Tuyết Lục đang cố gắng nghiên cứu kiến thức về phương diện này.

Chắc chắn cô sẽ không thành bác sĩ tâm lý được, nhưng hiểu rõ hơn một chút, sẽ có ích đối với bình thường ở chung với Ôn Như Quy, cũng như bệnh tình của anh.

Có điều chuyện chuyên nghiệp vẫn cần người chuyên nghiệp đến làm, sự giúp đỡ của Tô Việt Thâm giống như cơn mưa đúng lúc.

Khóe môi của Tô Việt Thâm hơi cong lên: “Đồng chí Đồng đừng khách sáo, với giao tình của hai nhà chúng ta, đây đều là chuyện tôi nên làm.”

Lần này liên lạc với bác sĩ Trần, dẫn ông ấy đến Kinh Thị, quả thực đã tiêu tốn rất nhiều tiền để sắp xếp quan hệ, nhưng đều là đáng giá.

So với ân tình năm đó của Đồng Tuyết Lục với nhà họ Tô bọn họ, những gì anh ta làm bây giờ chỉ là một phần ngàn mà thôi.

“Phải rồi, đồng chí Cố, cô ấy thế nào rồi?”

Đồng Tuyết Lục rót cho anh ta một ly trà, lại rót cho mình một ly nước nóng.

Đáy mắt Tô Việt Thâm thoáng hiện lên ánh sáng: “Biểu hiện của mẹ Tiểu Cửu ở nông trường rất tốt, có lẽ qua vài năm nữa, cả nhà chúng tôi sẽ đoàn tụ.”

Đồng Tuyết Lục mỉm cười: “Vậy đúng là tốt quá rồi.”

Biểu hiện của Cố Dĩ Lam cùng lắm sẽ giảm vài năm hình phạt cho cô ấy, nhưng chắc chắn không được thả ra nhanh như vậy. Song Tô Việt Thâm dám nói lời này, chứng tỏ anh ta đã tìm được cách rồi.

Sau khi Tiểu Cửu gặp Tiêu Miên Miên, hai đứa nhỏ dính chặt lấy nhau, líu ra líu ríu, giống như nói không hết chuyện.

Tiêu Miên Miên chia sẻ bảo bối mà mình gom góp với cậu bé, còn hát bài hát mình học được cho cậu bé, thậm chí còn nói chuyện xấu mà mình và Ngụy Châu Châu làm.

Tiểu Cửu là người lắng nghe rất đủ tư cách, nhìn thấy bảo bối thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghe cô bé hát xong thì vỗ tay khen ngợi, nghe thấy bí mật của cô bé thì vội vàng vỗ n.g.ự.c bảo rằng sẽ giữ bí mật.

Tiêu Miên Miên vô cùng hài lòng, cảm thấy không hổ là đồng bọn của mình.

Mặc dù xa nhau đã nhiều năm, nhưng giữa hai người không có chút khoảng cách nào.

Tiểu Cửu lấy ra tất cả đặc sản, đồ ăn vặt còn có quà tặng mang tới từ Quảng Đông, những món quà này đều là do cậu bé dùng tiền tiêu vặt của mình để mua.

Vân Chi

Mặc dù Tiêu Miên Miên đã rụng mấy cái răng, nhưng nhìn thấy đồ ăn vặt, thì vui vẻ đến mức hai mắt cong lên thành trăng lưỡi liềm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-658-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-nam-muoi-tam.html.]

Trong đó, cô bé thích nhất là hộp nhạc mà Tiểu Cửu mang đến cho cô bé. Phía trên hộp nhạc là một cô bé mặc váy màu trắng, âm nhạc vang lên, cô bé sẽ múa theo vòng tròn.

Tiêu Miên Miên quả thực rất thán phục, cho đến bây giờ, cô bé chưa từng thấy thứ nào thú vị như vậy.

Cô bé vô cùng vui vẻ, ghé qua hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Tiểu Cửu: “Cảm ơn em, Tiểu Cửu.”

Tiểu Cửu giật mình, ngây ra như phỗng, sau đó mặt đỏ lên như quả cà chua.

Còn dùng ánh mắt len lén nhìn Tiêu Miên Miên, dáng vẻ rất giống cô vợ nhỏ e thẹn.

Ngược lại vẻ mặt của Tiêu Miên Miên thì thẳng thắn vô tư, hôn xong còn hỏi Tiểu Cửu: “Em có muốn hôn chị một cái không?”

Mặt Tiểu Cửu đỏ bừng, đang định gật đầu, ngay sau đó, Đồng Gia Tín đã chạy vào như pháo trúc.

“Tiểu Cửu, không cho hôn em gái anh!” Một tay Đồng Gia Tín kéo Tiêu Miên Miên ra sau lưng mình.

Tiểu Cửu bị dọa sợ, gật đầu đồng ý, trong lòng thoáng cảm thấy có chút luyến tiếc.

Đồng Gia Tín thấy Tiểu Cửu không khăng khăng nữa, thì quay đầu lại răn dạy em gái: “Miên Miên, em vừa làm gì đó? Sao em có thể hôn Tiểu Cửu thế?”

Tiêu Miên Miên nghiêng đầu, chớp đôi mắt to nói: “Sao lại không được? Bình thường chị gái cảm ơn anh rể, không phải đều hôn lên mặt anh rể sao?”

Đồng Gia Tín chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Sao có thể giống nhau được? Chị gái và anh rể, bọn họ đã kết hôn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tóm lại em không được hôn Tiểu Cửu, em là con gái, em làm vậy rất thiệt thòi!”

Tiêu Miên Miên không cảm thấy mình thiệt thòi, Tiểu Cửu cho cô bé nhiều đồ ăn ngon và đồ chơi vui như vậy, sao lại thiệt thòi được?

Cô bé suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy sau này em kết hôn với Tiểu Cửu là được rồi.”

Cô bé quay đầu hỏi Tiểu Cửu: “Tiểu Cửu, sau này em bằng lòng lấy chị không? Nếu sau này kết hôn với chị, chị có thể thoải mái hôn em rồi.”

Tiểu Cửu chớp chớp mắt, đỏ mặt gật đầu: “Em bằng lòng.” Cậu bé cũng muốn hôn Miên Miên.

Đồng Gia Tín: “...”

Ý của cậu là muốn bọn họ kết hôn sao? Cậu không muốn!

Sau khi Tiêu Miên Miên và Tiểu Cửu đồng ý sau này sẽ kết hôn, hai người lại dính vào nhau lặng lẽ nói chuyện.

Đúng lúc này, Bánh Trung Thu chạy vào, một người một chó liếc mắt nhìn nhau.

Đột nhiên Đồng Gia Tín nhớ tới cụm từ “Cẩu độc thân” mà chị gái nói, cả người run cầm cập.

 

 

Loading...