Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 668: Ly trà xanh thứ sáu trăm sáu mươi tám
Cập nhật lúc: 2024-11-11 19:09:51
Lượt xem: 97
Đến tối, tư lệnh Tiêu cũng biết chuyện mình sắp có một đôi chắt gái.
Ông cười tươi đến mức nếp nhăn đều nổi hết lên: “Con gái tốt, con gái vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, không giống mấy thằng con trai vừa bướng bỉnh vừa nghịch ngợm, lắm lúc chỉ muốn đánh cho m.ô.n.g bọn chúng nở hoa thôi!”
Hoa cúc của Tiêu Gia Minh và Đồng Gia Tín đồng loạt căng thẳng: “...”
Ông nội, bọn cháu vẫn đang ngồi trước mặt ông đó, ông nói những lời này thật sự tốt sao?
Nghe thấy mấy tháng nữa thôi là mình có thể lên chức dì, Tiêu Miên Miên vui sướng mặt đỏ bừng: “Chị, sau này em sẽ chơi với hai cháu ngoại gái, em sẽ dạy các cháu ca hát.”
Đồng Tuyết Lục xoa đầu cô bé: “Được, sau này em chính là dì nhỏ, là trưởng bối. Nếu như hai cháu ngoại gái của em có tiểu tiện đại tiện gì đó, vậy phải nhờ em rồi.”
Tiêu Miên Miên như bị sét đánh trúng: “...”
Thấy vẻ mặt khó xử của em gái, Đồng Gia Tín cười ha ha: “Miên Miên, em cứ coi như là luyện tập trước. Chờ sau này khi anh già rồi, em bưng phân dọn nước tiểu cho anh sẽ thành thạo hơn.”
Tiêu Miên Miên: “...”
Cô bé có thể không làm dì nhỏ nữa được không? Cô bé hơi hối hận rồi. QAQ.
Thấy dáng vẻ bị hù dọa của cô bé, Mọi người không nhịn được đều bật cười.
Củi trong lò lửa cháy phừng phừng, đốt cho lò lửa đỏ hồng, bên ngoài gió bắc vù vù, trong phòng cực kỳ ấm áp.
Căn phòng ngập tràn tiếng cười.
Lúc này ở Tây Bắc, có một nhà ba người vừa mới về sau một ngày lao động ở nông trường.
Nửa tháng trước Tây Bắc đã có tuyết rơi, nhiệt độ không khí hạ xuống tận âm mười mấy độ. Hôm qua còn có một trận tuyết lớn, hôm nay bọn họ bị gọi đi xúc tuyết.
Một ngày làm việc mệt mỏi, tay chân lạnh giá đến mức mất đi cảm giác, cả người không ngừng run rẩy.
Sử Tu Năng run rẩy đẩy cửa ra, trong phòng cũng lạnh như băng, chẳng khác gì bên ngoài.
Ông ta đi tới bên chiếc bàn thiếu một góc, muốn rót ly nước uống, nhưng phát hiện ra bình nước trống rỗng, chẳng có giọt nước nào chảy ra cả.
Vân Chi
Ông ta lập tức nổi giận: “Tiểu Nhụy, lúc ra cửa không phải cha đã bảo con đun nước nấu cơm à? Sao chẳng có giọt nước nào thế này?”
Sử Tinh Nhụy ló đầu ra từ trong chăn, giọng thản nhiên: “Con quên mất.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-668-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-sau-muoi-tam.html.]
Sử Tu Năng trừng mắt: “Vậy cơm đâu? Con đi lấy cơm về cho cha mẹ chưa?”
Sử Tinh Nhụy: “Lấy rồi. Nhưng mà con ăn chưa no, đã bị mình con ăn hết rồi.”
Sử Tu Năng: “...”
Trình Tú Vân: “...”
Cả ngày hai người bọn họ chỉ ăn một cái bánh ngô, đã đói bụng tới mức bụng dính vào lưng từ lâu rồi. Lúc xúc tuyết, điều bọn họ mong đợi nhất chính là mau chóng về nhà uống một ngụm nước ấm, ăn một miếng cơm nóng.
Bây giờ nước ấm không có, cơm nóng cũng không, bụng hai người đã kêu gào ầm ĩ.
Sử Tu Năng tức giận đến mức đôi mắt đỏ ngầu, cầm cái gậy gỗ bên cạnh lên đập về phía giường ngủ. Gậy gỗ đánh vào chăn “bụp bụp bụp”, Sử Tinh Nhụy đau đớn kêu oái oái.
Chăn vốn chẳng dày, Sử Tu Năng lại đang bực bội, Sử Tinh Nhụy nhanh chóng không chịu nổi.
“Đánh c.h.ế.t người rồi, cha tôi muốn đánh c.h.ế.t tôi, người đâu mau tới đây...”
Ban đầu Trình Tú Vân cũng rất tức giận, cảm thấy nên dạy dỗ cô bé một phen mới được. Nhưng thấy Sử Tu Năng đánh mhư thế, bà ta sợ đã đánh c.h.ế.t con, vội vàng tiến lên khuyên giải.
“Được rồi được rồi, con không hiểu chuyện thì dạy dỗ nó là được rồi, sao lại đánh như vậy?”
Sử Tu Năng nghe thấy thế thì xoay người lại, “Bốp”, tát cho bà ta một phát: “Con súc sinh này biến thành như ngày hôm nay, còn không phải là do người làm mẹ như bà nuông chiều sao?”
Trình Tú Vân bị đánh mắt nổ đom đóm: “Sử Tu Năng, đồ khốn kiếp nhà ông. Trước kia tôi muốn dạy dỗ nó, lần nào cũng là ông che chở, nếu không tại sao Tiểu Nhụy lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay hả?”
Sử Tu Năng cười nhạo một tiếng: “Mẹ nào con nấy, chính bà không biết xấu hổ quyến rũ người khác, nên dạy ra đứa con gái cũng không biết xấu hổ như vậy...”
Trình Tú Vân tức giận đỏ bừng mặt, cũng không nhịn nổi nữa, hai tay cào về phía mặt Sử Tu Năng: “Cuộc sống này không sống được nữa rồi, tôi liều mạng với ông!”
Hai người xông vào đánh nhau, Sử Tinh Nhụy ngồi trên giường đất, mắt trợn trừng.
Tiếng động bên này nhanh chóng kinh động đến người quản lý nông trường. Một nhà ba người bị gọi ra ngoài, sau đó nửa đêm canh ba bị phạt dọn phân.
Ba người vừa làm việc vừa oán trách lẫn nhau, đấu đá như gà trọi.
Đều hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t đối phương.