Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 679: Ly trà xanh thứ sáu trăm bảy mươi chín
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:48:01
Lượt xem: 152
Vốn liếng mấy năm nay của Tiểu Tông đều dùng để tìm vợ và con trai rồi, nhìn dáng vẻ con trai chú ấy hình như sống không tốt lắm, nếu cần thì ông sẽ giúp đỡ.
Vừa rồi, những người khác trong nhà hàng khinh bỉ hai vợ chồng Hồ Hải, lúc này biết được chuyện xưa, đều cảm động.
Chỉ có vẻ mặt của hai người Đồng Tuyết Lục và Ôn Như Quy vẫn không thay đổi chút nào, bọn họ liếc nhau, đều thấy được vẻ không tin tưởng trong mắt đối phương.
Đồng Tuyết Lục cảm thấy diễn xuất của hai người này hơi quá, nhất là người phụ nữ tên Dương Đông Mai kia, đáy mắt tràn đầy mưu tính.
Có điều đây chỉ là trực giác của cô, nói không chừng hai người này thật đúng là con trai và con dâu của chú Tông.
Đợi sau khi ba cha con chú Tông yên tĩnh lại, lúc này, bọn họ mới qua đó.
Chú Tông nắm chặt lấy cổ tay của con trai: “Hải Nhi, đây là Tư lệnh Ôn, đây là Như Quy, con còn nhớ không?”
Hồ Hải gật đầu, lại nói đến chuyện khi còn nhỏ, đột nhiên ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Tuyết Lục, cả người mềm đi một nửa.
Ông ta si mê nhìn Đồng Tuyết Lục, dáng vẻ vô cùng đáng kinh, nước miếng cũng sắp chảy ra.
Lông mày Ôn Như Quy nhíu lại, bước lên trước một bước, che đi tầm mắt của ông ta.
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Ôn Như Quy, cả người Hồ Hải run lên, cảm thấy áp lực ép tới trước mặt.
Dương Đông Mai thấy vậy giơ tay véo vào eo ông ta, âm thầm nghiến răng nói: “Chồng tôi là người không hiểu biết, nghe thấy cấp quan lớn như Tư lệnh bị dọa sợ rồi, cha nó, anh còn không mau chào hỏi Tư lệnh đi?”
Hồ Hải bị vợ mình véo, đau đến mức hít một hơi khí lạnh: “Chào Tư lệnh Ôn, cháu thực sự bị dọa sợ rồi, cảm ơn ngài đã chăm sóc cha cháu nhiều năm như vậy!”
Ông Ôn cũng không phải người mắt mù, vừa rồi ông ấy còn muốn sắp xếp công việc tốt ở thủ đô cho Hồ Hải, coi như cảm ơn Tiểu Tông đã chăm sóc ông ấy nhiều năm.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của đối phương, ông ấy lập tức vứt ngay suy nghĩ ra sau đầu.
“Tiểu Tông, cậu và con trai cậu cứ từ từ nói chuyện, tôi uống rượu có chút váng đầu, muốn về nghỉ ngơi.”
Chú Tông vội vàng gật đầu: “Hay là tôi đỡ ngài về nhé?”
Ông Ôn xua tay: “Không cần, tôi về cùng vợ chồng Như Quy là được rồi.”
Ánh mắt của Hồ Hải khiến cho Đồng Tuyết Lục cảm thấy rất buồn nôn, nhưng nể mặt chú Tông, cô không nổi giận.
“Chú Tông, phòng trong nhà không đủ, tạm thời làm phiền con trai và con dâu chú đến khách sạn ở, chú cầm số tiền này dùng trước đi.”
Nếu đối phương là người thành thật, cô không ngại mời đối phương về nhà.
Nhưng hai người này lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người thành thật rồi.
Trong nhà còn có nhiều trẻ con như vậy, bất kể thế nào cô cũng sẽ không để bọn họ vào nhà.
Chú Tông vội vàng xua tay: “Không cần không cần đâu, trên người chú có tiền mà.”
Ai ngờ vừa mới nói xong, đã nghe Hồ Hải cười nói: “Cha, cha cứ nhận tiền của Tuyết Lục đi, đây là một phần tấm lòng của cô ấy.”
Nói xong, ông ta định nhận lấy tiền trong tay Đồng Tuyết Lục, lại bị vợ ông ta giành trước một bước.
Dương Đông Mai cầm tiền, trong lòng thầm mắng một tiếng “Hồ ly tinh”, ngoài mặt thì cười nói: “Cảm ơn mọi người, vậy chúng tôi sẽ nhận lấy.”
Đồng Tuyết Lục lạnh lùng nhìn bọn họ, rồi nói với chú Tông: “Chú Tông, chúng cháu đưa bọn trẻ về nghỉ ngơi trước, chú cần gì thì cứ nói với chúng cháu.”
Chú Tông luôn miệng đồng ý, chìm đắm trong niềm vui mừng mới nhận lại con trai, hoàn toàn không phát hiện ra chỗ nào bất thường.
Rời khỏi nhà hàng, sắc mặt của Ôn Như Quy lại sa sầm xuống: “Sau này đừng gặp mặt với người đàn ông kia nữa.”
Vân Chi
Anh không thích ánh mắt ông ta nhìn Đồng Tuyết Lục, nếu ông ta không phải con trai của chú Tông, chắc chắn anh đã đ.ấ.m một đ.ấ.m quả rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-679-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-bay-muoi-chin.html.]
Đồng Tuyết Lục nhíu mày lại, nói: “Anh nghĩ sao? Tóm lại em cứ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.”
Ôn Như Quy “ừ” một tiếng: “Lát về anh sẽ bảo Kiến Nghĩa đi điều tra một chút.”
Đồng Tuyết Lục lại cảm thấy chuyện này không dễ điều tra như vậy, dù sao cũng đã mất liên lạc nhiều năm rồi, đối phương có nói gì bọn họ căn bản không có cách nào điều tra được.
Có điều nước ngoài có thể kiểm tra DNA, nếu sau đó thật sự không điều tra ra được, cô cảm thấy chỉ có thể sử dụng cách này.
...
Về đến nhà.
Hôm nay, ông Ôn uống nửa ly rượu, lúc này đã về phòng ngủ, chị Trần bế đứa bé bận rộn cả một ngày, Đồng Tuyết Lục cũng bảo chị ấy về phòng nghỉ ngơi.
Hai đứa bé thiếp đi trong cái nôi dành cho trẻ em màu hồng, dáng vẻ ngoan ngoãn giống như hai thiên sứ.
Nhất là Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngủ say giống như con lợn nhỏ, hai gò má đỏ bừng, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy, không nhịn được mà thơm một cái lên mặt cô bé.
Cánh môi của Tiểu Nhiễm Nhiễm mấp máy, nhưng không tỉnh lại.
Tiểu Yến Yến tiểu ra quần, sau đó khó chịu khóc nhè.
Thằng nhóc này cực kỳ thích sạch sẽ, tè dầm phải lập tức đổi tã sạch sẽ.
Còn Tiểu Nhiễm Nhiễm lại là một đứa có tâm hồn ăn uống, chỉ cần cho con bé ăn no, thì tất cả đều dễ nói chuyện.
Ôn Như Quy rửa sạch tay, cầm tã thay tã cho con, động tác cực kỳ thành thạo.
Thay tã xong, rất nhanh Tiểu Yến Yến đã ngủ lại.
Đồng Tuyết Lục nhìn con trai và con gái một lúc lâu, xoay người định thay áo ngủ rồi nghỉ ngơi một chút, thì trông thấy Ôn Như Quy đang nhướng mày.
“Có phải cơ bắp lại bị chuột rút không?”
Thuốc chống tâm thần phân liệt sẽ gây ra các loại tác dụng phụ, cụ thể thì mỗi người mỗi khác.
Ngay từ đầu, tư duy của Ôn Như Quy chậm lại, sau đó từ từ thích ứng thì tốt dần lên. Gần đây, cơ thể lại có chút vấn đề.
Trong thời gian này, thỉnh thoảng cơ bắp anh sẽ bị chuột rút hoặc là đau đớn, mỗi lần đau đều cực kỳ khó chịu.
Bác sĩ Trần nói đây là phản ứng bình thường, chỉ có thể dùng chườm nóng hoặc là xoa bóp để giảm bớt.
Ôn Như Quy an ủi cô: “Em đừng lo lắng, không đau lắm đâu.”
Đồng Tuyết Lục biết anh nói lời này là để an ủi mình, mỗi lần đau thì cả người đều đổ mồ hôi lạnh, sao lại không đau được?
Cô vội vàng lấy nước nóng đến chườm nóng cho anh, sau đó lại giúp anh xoa bóp cơ bắp bị chuột rút.
Mát xa được một hồi lâu, cơ bắp đau đớn của Ôn Như Quy mới từ từ giảm xuống.
Tay Đồng Tuyết Lục xoa bóp đến mỏi nhừ, đang định đứng dậy thay quần áo, Ôn Như Quy đã ôm lấy cơ thể cô.
Trời đất quay cuồng một lúc, cô đã bị đè ở dưới thân.
Tư thế cô dưới anh trên này, không phải mờ ám bình thường đâu.
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Vất vả cho em rồi, tiếp theo đến lượt anh hầu hạ em.
Ồ đã hiểu.
Lông mày thanh tú của Đồng Tuyết Lục nhướng lên: “Vậy anh muốn hầu hạ em thế nào?”
Vành tai Ôn Như Quy đỏ ửng lên, chậm rãi nhả ra từng chữ một: “Dùng sắc hầu người.”