Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 680: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:49:26
Lượt xem: 94
Giọng nói nhẹ nhàng của anh bay vào lỗ tai.
Ngay sau đó cánh môi ấm áp bao phủ xuống.
Khóe môi Đồng Tuyết Lục hơi cong lên, giơ tay ôm lấy cổ anh.
Tính ra bọn họ đã không thân mật nửa năm rồi.
Mấy tháng cuối thai kỳ vì sợ tổn thương đến con, sau khi sinh con xong thì cô phải ở cữ, sau đó anh ngừng uống thuốc để làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.
Xúc cảm ấm áp dừng trên cánh môi, trên chóp mũi cô, rồi hướng lên mí mắt, động tác của anh dịu dàng mang theo tình ý, chậm rãi nhóm lửa trên người cô.
Không biết có phải do đã lâu không thân mật hay không, Đồng Tuyết Lục càng nhạy cảm hơn so với ngày thường.
Lúc hơi thở của anh phả vào tai, cô không nhịn được khẽ run rẩy.
Mặc dù đã làm cha, nhưng nghe thấy giọng nói của cô, lỗ tai của Ôn Như Quy vẫn không nhịn được mà đỏ lên, hơi thở trở nên dồn dập hơn.
Tay anh lướt xuống, giống như từng đốm lửa nhỏ, đi đến đâu khiến cô run rẩy đến đó.
Cả người Đồng Tuyết Lục đều tê dại, mắt hạnh ngậm ánh nước, đôi môi đỏ tươi, giọng nói vừa mềm mại vừa quyến rũ: “Tiểu mỹ nhân, trình độ hầu người của anh không tệ nha...”
Giọng nói của Ôn Như Quy trầm thấp khàn khàn, lại hôn cô: “Còn có càng không tệ nữa...”
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng tăng lên.
Cuối cùng, đồ ngủ của Đồng Tuyết Lục được Ôn Như Quy thay giúp.
Trong lúc mơ mơ màng màng, cô đã lạc vào một nơi rất kỳ lạ, chỉ thấy sương mù lượn lờ trước mắt, cô gọi Ôn Như Quy vài tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Nhìn không rõ mọi thứ xung quanh khiến trong lòng cô không khỏi cảnh giác hơn.
Chẳng lẽ có người bắt cóc cô sao?
Quan sát một lát, không hề có tiếng động nào xung quanh, Đồng Tuyết Lục đành phải mò mẫn đi về phía trước.
Từ khi cô đi về phía trước, sương mù càng ngày càng nhạt đi, cảnh sắc xung quanh cũng dần dần rõ ràng hơn.
Trước sân nhỏ trồng cây lựu, căn nhà lầu màu trắng, cô hơi giật mình rồi mới nhanh chóng phản ứng lại, nơi này là nhà của nhà họ Ôn ở khu tập thể gia đình quân nhân.
Nhưng mà sao đột nhiên cô lại đi tới nơi này?
Đúng lúc ấy, chú Tông đi ra từ bên trong với vành mắt đỏ bừng: “Tư lệnh, ngài vào đi, đừng tiễn nữa, tôi về quê với Hải Nhi cùng với vợ nó, đợi lúc rảnh rỗi, tôi sẽ đến thăm ngài.”
Nhìn qua ông Ôn đã già hơn không ít so với ngày thường: “Đi đi, có gì khó khăn cứ nói với tôi.”
Chú Tông lau nước mắt, sau đó xoay người rời đi cùng với con trai Hồ Hải và con dâu Dương Đông Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-680-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi.html.]
Đồng Tuyết Lục sốt ruột, chạy đến ngăn cản chú Tông: “Chú Tông, sao chú nói đi là đi ngay vậy?”
Nhưng tay cô chạm tới, lại xuyên qua thân thể chú Tông, không ai nghe thấy lời của cô.
Giống như cô là người vô hình.
Chú Tông và con trai con dâu dần đi xa, mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất không còn gì nữa, lúc này, ông Ôn mới xoay người trở về phòng.
Nhưng mà ông ấy đã quên đóng cửa.
Vân Chi
Đồng Tuyết Lục không biết tình huống bây giờ là thế nào, đành phải đi theo ông Ôn cùng nhau vào nhà.
Ông Ôn buồn bã ngồi trong phòng một lúc lâu, sau đó thì ngủ gật, đợi đến khi ông ấy tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Ông ấy lớn tiếng gọi “Tiểu Tông”, nhưng không có ai đáp lại, ông ấy không khỏi phàn nàn: “Tiểu Tông, cậu đi đâu rồi? Sao muộn như vậy vẫn chưa về nhà nấu cơm?”
Đồng Tuyết Lục cảm thấy có chút không thích hợp, rõ ràng chú Tông vừa mới rời đi không lâu, sao đã quên nhanh như vậy?
Chẳng lẽ là do vừa mới tỉnh ngủ sao?
Nhưng ông Ôn thật sự giống như không nhớ rõ, còn ra ngoài tìm người, mãi cho đến khi người gác cổng nói cho ông ấy, chú Tông và con trai đã về quê, lúc này ông ấy mới nhớ ra.
Ông Ôn buồn rầu về nhà, tự mình xuống phòng bếp nấu chút đồ ăn, sau đó lại ngủ thiếp đi, đến nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại, trực tiếp ra khỏi cửa.
Người gác cổng hỏi ông ấy muốn đi đâu, ông ấy nói đi tìm cháu trai Ôn Như Quy.
Đồng Tuyết Lục đi theo ông ấy cả một đường, nhưng ông ấy hoàn toàn không phải đi về phía căn cứ. Ông ấy ra khỏi khu tập thể gia đình quân nhân thì đi thẳng về hướng Đông, sau đó đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm: “Nơi này là nơi nào? Như Quy đâu? Tiểu Tông đâu?”
Ông Ôn giống như đứa trẻ lạc đường, luống cuống đi lòng vòng xung quanh, Đồng Tuyết Lục nhìn thấy thế vừa xót xa vừa sốt ruột.
Dáng vẻ này của ông Ôn giống như bị bệnh đãng trí của người già, cô muốn đi gọi người đến đây, nhưng cô hoàn toàn không làm được gì cả.
Sắc trời dần dần sáng lên, ông Ôn xoay người đi về phía bờ sông, vừa đi vừa nói muốn đi câu cá cho Như Quy ăn.
Đến bờ sông, ông ấy không cởi giày, cũng không xắn ống quần lên, trực tiếp nhảy xuống sông!
Hành động mạnh như hổ này, thật sự đã khiến Đồng Tuyết Lục nhìn đến ngây người.
Ông Ôn biết bơi, nhưng mà ông ấy vừa rơi xuống sông, lông mày đã nhíu lại, sau đó bắt đầu vùng vẫy trong nước.
Chân của ông Ôn bị chuột rút!
Khóe mắt Đồng Tuyết Lục như muốn nứt ra, xoay người hét lớn, nhưng cô hét đến khản tiếng cũng vô ích.
Lúc này, trời vừa sáng, không có ai đến bờ sông, ông Ôn vùng vẫy trong chốc lát, cơ thể đã chìm dần xuống, Đồng Tuyết Lục lo lắng đến nỗi nước mắt không ngừng chảy ra.
Trên mặt sông xuất hiện mấy quả bong bóng nước, cuối cùng không còn động tĩnh.
Đợi đến khi có người tới đây, phát hiện ra t.h.i t.h.ể của ông Ôn, thì ông Ôn đã không còn thở nữa rồi.
Đồng Tuyết Lục ngã ngồi trên bờ sông, bật khóc lớn tiếng.