Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 685: Ly trà xanh thứ sáu trăm tám mươi lăm
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:52:24
Lượt xem: 125
Trong văn phòng chỉ còn lại một nhà bốn người.
Đồng Tuyết Lục rót hai ly sữa cho hai đứa nhóc kia, lại lấy ra đồ ăn vặt cho bọn trẻ ăn.
Có đồ ăn, cuối cùng diễn viên nhỏ cũng yên phận.
Đồng Tuyết Lục nói: “Hiếm khi anh được nghỉ ngơi, lẽ ra em nên ở nhà với anh và con mới phải, xin lỗi.”
Hai năm trước, bệnh của Ôn Như Quy đã chuyển biến tốt lên rất nhiều, với sự trợ giúp của thuốc và bác sĩ Trần, đã dần dần được kiểm soát được bệnh tâm thần phân liệt của anh, chỉ cần không để bị kích thích, anh sẽ không khác gì người bình thường.
Vì thế, sau khi nghỉ ngơi một năm, anh lại lần nữa quay về căn cứ làm việc, nhưng mà anh không tiếp tục đảm nhiệm chức sở trưởng viện cơ học.
Anh đã thay đổi phương hướng và lĩnh vực nghiên cứu mới, anh mở rộng Vật Lý cơ học sang kỹ thuật công trình, tập trung vào thiết kế phân tử nguyên tử.
Một năm trước, tình trạng của anh càng ngày càng ổn định, bác sĩ Trần đã cho anh ngừng dùng thuốc.
Bây giờ anh đã ngừng thuốc được một năm, trạng thái cảm xúc đều rất tốt, hai năm qua, Tiểu Húc đã không còn xuất hiện nữa.
Ôn Như Quy ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng xoa bóp: “Giữa anh và em còn nói xin lỗi gì chứ?”
Chỉ cần được ở cùng cô và con, nơi nào cũng như nhau.
Đồng Tuyết Lục cầm lấy một viên kẹo, lột giấy gói ra rồi nhét vào miệng anh: “Phải rồi, vài ngày nữa, Bạch Hủy và Thiên Dật sẽ về nước, đến lúc đó, chúng ta đến sân bay đón bọn họ nhé.”
“Được.”
Đôi mắt đen như mực của Ôn Như Quy dừng trên cánh môi đỏ tươi của cô, nhìn nó hé ra khép lại, đột nhiên anh ghé qua, nhẹ nhàng dán lên...
Đầu lưỡi nhẹ nhàng l.i.ế.m một cái lên cánh môi mềm mại của cô.
Đồng Tuyết Lục không ngờ đột nhiên anh lại làm ra động tác trêu chọc người như vậy, ngạc nhiên đến mức không kịp phản ứng.
Cánh môi bị cạy mở, đầu lưỡi của anh tiến vào dò xét, cô không nhịn được khẽ ngâm nga một tiếng.
Hai người Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm nghe thấy âm thanh, hành động vô cùng thống nhất, đồng loạt quay đầu lại, thì trông thấy cha đang xoa bóp cánh tay cho mẹ mình.
Tiểu Yến Yến chu đôi môi nhỏ, vẻ mặt lo lắng: “Mẹ ơi, tay mẹ đau ạ?”
Đồng Tuyết Lục còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy Tiểu Nhiễm Nhiễm nói: “Anh béo quá, mẹ bế anh nên mới đau tay.”
Vân Chi
Tiểu Yến Yến bị em gái vô tình đ.â.m một dao: “...”
Nhìn khuôn mặt bánh bao núng nính thịt của con trai, suýt chút nữa Đồng Tuyết Lục không nhịn được đã cười ra tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-685-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-tam-muoi-lam.html.]
Lúc còn bé, Tiểu Nhiễm Nhiễm ăn rất khỏe, khi đó cũng ăn thành một cô gái nhỏ mập mạp. Sau khi đến hai tuổi, cô bé bắt đầu trở nên kén ăn, ngược lại Tiểu Yến Yến món nào cũng không chê, chưa đầy một năm đã biến thành thằng nhóc mập mạp.
Sau đó, Ôn Như Quy và hai đứa con ở trong văn phòng với Đồng Tuyết Lục, Đồng Tuyết Lục nhanh chóng xử lý xong công việc, rồi mới cùng bọn họ đến nhà Phương Tĩnh Viện.
Ba năm trước, Phương Tĩnh Viện đã kết hôn với Tiêu Thừa Bình, một năm trước sinh ra một đứa con gái.
Con gái Tiểu Đường Đường đầu to mắt nhỏ, lúc nhìn thấy vẻ ngoài của con gái, Phương Tĩnh Viện đã òa khóc, nói bản thân có lỗi với con gái.
Thật ra theo như Đồng Tuyết Lục nói, Tiểu Đường Đường thật sự không phải là một đứa bé xinh đẹp như truyền thống, có điều ngũ quan của cô bé rất có cá tính, sau này lớn lên nếu đủ chiều cao mà nói, rất thích hợp làm người mẫu.
Tiểu Đường Đường thấy anh trai chị gái đến đây, bước chân nhỏ ngắn ngủn xiêu xiêu vẹo vẹo chạy đến: “Chị chị, anh anh.”
Tiểu Đường Đường còn nhỏ tuổi, nói chuyện không rõ ràng lắm, nhưng âm sữa cực kỳ đáng yêu.
Tiểu Nhiễm Nhiễm vỗ vỗ đầu cô bé, giống như đối đãi với người vai dưới, dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.
Tiểu Yến Yến lại chạy đến bên cạnh Phương Tĩnh Viện, ngước mặt bánh bao lên: “Dì Tĩnh Viện, hôm nay trông dì xinh đẹp quá, giống như tiên nữ hạ phàm vậy.”
Khóe miệng hai người Ôn Như Quy và Đồng Tuyết Lục hơi run rẩy, đúng là không chịu được dáng vẻ nịnh nọt này của con trai.
Nhưng Phương Tĩnh Viện lại được dỗ cực kỳ vui sướng, lập tức lấy tất cả bánh kẹo trong nhà ra: “Tiểu Yến Yến khéo ăn nói quá, muốn ăn gì cứ lấy đi.”
“Cảm ơn dì Tĩnh Viện.”
Vừa mới ra khỏi văn phòng, ăn đến nức bụng cũng tròn vo rồi, nhưng lúc này nhìn thấy đồ ăn vặt, Tiểu Yến Yến vẫn không khách khí chút nào, lại vươn bàn tay nhỏ nhắn qua.
Đồng Tuyết Lục lấy đi đồ ăn vặt trong tay cậu bé, chỉ cho cậu bé một miếng táo nhỏ: “Ăn cái này thôi, không được ăn những thứ khác.”
Tiểu Yến Yến nhìn miếng táo trong tay, ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngập nước chớp chớp: “Mẹ ơi, mẹ không thương Yến Yến nữa sao?”
Cho nên yêu thương sẽ biến mất đúng không?
Có lẽ chiêu này sẽ có tác dụng với những người khác, nhất là ông Ôn và chú Tông, bách phát bách trúng, nhưng vô dụng với Đồng Tuyết Lục.
“Chính vì mẹ yêu con mới không để con ăn tiếp, con xem cha, mẹ, và cả em gái con xem, có ai béo không? Con còn béo thêm nữa, sau này đi ra ngoài, người ta sẽ tưởng rằng con không phải con trai của cha mẹ đấy.”
Tiểu Yến Yến nhìn cha mẹ, lại nhìn qua em gái, mặt bánh bao bị dọa sợ: “Mẹ ơi, Yến Yến không ăn táo nữa. Mắt của em gái Tiểu Đường nhỏ, trán cũng dô giống cha mẹ em ấy, con cũng muốn giống cha mẹ.”
Phương Tĩnh Viện đầu to: “...”
Tiểu Thừa Bình mắt nhỏ: “...”
Cũng không cần phải lấy cả nhà bọn họ ra để so sánh như vậy chứ...