Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 691: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:54:33
Lượt xem: 186
Thấy Ôn Như Quy quay lại căn cứ nhanh như vậy, Chu Diễm và Hoàng Khải Dân đều cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nghe xong nguyên nhân, Chu Diễm không khỏi lắc đầu, cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ, sao quan niệm về thời gian lại kém như vậy? Trì hoãn cũng không nói một tiếng.”
Hoàng Khải Dân gật đầu: “Hơn nữa dù gì cậu cũng là thầy của Lương Thiên Dật, cậu đã hạ mình đến đón cậu ta rồi, sao cậu ta...”
Anh ta không nói tiếp nửa câu a sau, nhưng mà ấn tượng của anh ta về Lương Thiên Dật đã kém đi vài phần rồi.
Ôn Như Quy nói: “Có lẽ là có nguyên nhân nào đó, sau này chúng ta nghe thử cậu ta giải thích thế nào là được rồi.”
Chu Diễm: “À phải, sau khi về cậu ta sẽ tới căn cứ chỗ chúng ta sao? Cậu ta sẽ đến bộ phận nào?”
Ôn Như Quy: “Nghiên cứu và phát triển tên lửa.”
Lương Thiên Dật có thiên phú ở phương diện vật lý, ra nước ngoài du học cũng học chuyên ngành liên quan, lúc về sắp xếp vào bộ phận này là thích hợp nhất.
Chuyện đến bộ phận nào đều là do lãnh đạo cấp trên sắp xếp, không phải chuyện bọn họ có thể can thiệp, vì thế ba người nhanh chóng đổi đề tài.
Chu Diễm mang vẻ mặt lấy lòng, cười nói: “Như Quy, cậu nói thử xem vợ tôi và vợ cậu phát hiện chuyện mang thai cùng một ngày, con trai tôi và con gái cậu lại sinh ra cùng một ngày, có phải rất có duyên không?”
Mặt Ôn Như Quy nhìn anh ta không chút thay đổi, sau đó không chút khách sáo quăng cho anh ta bốn chữ: “Cậu đừng có mơ.”
Chu Diễm bùng nổ ngay tại chỗ: “Như Quy, sao cậu lại như vậy, tôi còn chưa nói hết, cậu đã vội vàng từ chối, như vậy không tốt lắm đâu?”
Ôn Như Quy còn chưa trả lời, Hoàng Khải Dân đã cười nhạo: “Quen biết nhiều năm như vậy, cậu nhích m.ô.n.g một cái chúng tôi đã biết cậu muốn đánh rắm gì rồi, Như Quy anh minh thần võ như vậy, sao có thể đoán không ra cậu muốn nói gì?”
Ôn Như Quy: “...”
Chu Diễm: “Cậu đừng tưởng rằng cậu nói vài câu nịnh bợ, thì Như Quy sẽ để Tiểu Nhiễm nhiễm làm con dâu nhà cậu nhé, tôi chỉ có một đứa con trai, sau này tất cả gia sản vợ chồng tôi kiếm được, đều để lại cho thằng bé, ngược lại cậu có hai đứa con trai, thứ gì cũng phải chia đôi, Như Quy thông minh như vậy, chắc chắn cậu ấy biết chọn con trai tôi sẽ có lợi hơn!”
Ôn Như Quy: “......”
Hoàng Khải Dân: “Cậu nói bậy! Như Quy, cậu đừng nghe cậu ta nói, tôi có hai đứa con trai, mặc kệ Tiểu Nhiễm Nhiễm lựa chọn ai, tôi đều giao toàn bộ gia sản cho đứa đó, đứa còn lại, một phần cũng không cho.”
Chu Diễm: “...”
Có cần tranh đua liều mạng như vậy không?
Vân Chi
Ôn Như Quy lạnh lùng nhìn lướt qua hai người bọn họ một cái nói: “Con trai của ai tôi cũng không chọn.”
Tiểu Nhiễm Nhiễm mới ba tuổi, hai người này đã điên cuồng muốn chọn chồng cho con bé, muốn cướp con bé khỏi người anh sao, nằm mơ!
Nhìn Ôn Như Quy nghênh ngang rời đi, hai người Chu Diễm và Hoàng Khải Dân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đồng loạt thở dài một hơi.
Ôn Như Quy có thể chảnh chó như vậy, còn không phải vì anh có một cô con gái đáng yêu sao.
Thật ra hai người bọn họ cũng muốn vợ sinh thêm đứa con gái nữa cho bọn họ, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa.
Từ năm ngoái, nhà nước đã bắt đầu thực hiện chế độ kế hoạch hóa gia đình, bọn họ không thể sinh thêm nữa.
Cứ như vậy con con gái đáng yêu của bọn họ cũng không còn nữa QAQ
***
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-691-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-mot.html.]
Ngày hôm sau Đồng Tuyết Lục dựa theo kế hoạch, bảo Tưởng Tuấn Lực ra sân bay đón hai vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật.
Thật ra hai người đó là nhân tài được quốc gia ra sức nâng đỡ, cho dù bọn họ không tới đón, cũng được bộ phận liên quan phái người đi qua đón.
Hôm nay cô phải tiếp đãi một khách hàng lớn đến từ Hương Giang, bàn bạc với đối phương về chuyện rượu thuốc.
Trương Hoa Kiệt là ông chủ công ty thương mại Thụy Phong ở Hương Giang, lần này anh ta đích thân tới.
Trước khi tới đây, anh ta không hề biết bà chủ rượu thuốc Lan Đình lại còn trẻ như vậy, cũng không ngờ đối phương còn là một đại mỹ nhân.
Lúc này nhìn thấy Đồng Tuyết Lục trước mắt, đáy mắt anh ta tràn đầy kinh diễm: “Tổng giám đốc Đồng, dất dui được gặp cô!”
Trương Hoa Kiệt có mang theo phiên dịch, lúc trước nửa câu tiếng Phổ thông anh ta cũng không muốn nói, nhưng bây giờ vừa nhìn thấy Đồng Tuyết Lục, lại lập tức bỏ qua phiên dịch viên, tự mình nói ra thứ tiếng phổ thông nửa nạc nửa mỡ ấy.
Đồng Tuyết Lục nắm c.h.ặ.t t.a.y anh ta, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào ông chủ Trương, tôi cũng rất vui khi được gặp anh, nếu anh không nói được tiếng Quan Thoại, chúng ta có thể giao tiếp bằng tiếng Anh.”
Nói xong cô rút tay về.
Trương Hoa Kiệt càng kinh diễm hơn: “Thật không ngờ, tôi còn tưởng rằng người đại lục các cô đều không biết nói tiếng Anh...”
Lời còn chưa dứt đã bị Đông Tuyết Lục cắt ngang: “Hương Giang là một phần của Hoa Quốc, đến năm 97 sẽ trở về với tổ quốc, còn nữa, người đại lục chúng tôi không chỉ biết nói tiếng Anh, còn có thể nghiên cứu phát triển tên lửa, vũ khí hạt nhân, mười mấy năm trước quốc gia đã phóng thành công vệ tinh nhân tạo đầu tiên, mặc dù trong quá khứ Hoa Quốc rất lạc hậu, nhưng chúng ta đang không ngừng tiến bộ!”
“Ông chủ Trương cũng nên mở rộng kiến thức của mình, nếu không sẽ bị người ta cho rằng anh là ếch ngồi đáy giếng đấy!”
Thập niên 80 và 90, đại lục hợp tác làm ăn với Hương Giang, rất nhiều người Hương Giang đều mang thái độ cao cao tại thượng, bọn họ khinh thường người đại lục, nhưng lại muốn kiếm tiền từ người đại lục.
Có một số người đại lục đứng trước tiền tài không còn chút cốt cách nào, vì kiếm tiền bị coi thường cũng không sao cả, nhưng Đồng Tuyết Lục không làm được.
Cùng lắm thì không hợp tác với anh ta nữa, thiên hạ to lớn, luôn có thể tìm được người biết tôn trọng người khác.
Không khí im lặng trong vài giây.
Tiếng Anh của nhân viên phiên dịch không tốt như Đồng Tuyết Lục, không hiểu cô đang nói gì, nhưng vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí không tốt lắm.
Ngay khi mọi người cho rằng Trương Hoa Kiệt sẽ trở mặt, thì trông thấy anh ta ngửa đầu cười ha ha: “Chủ tịch Đổng, không hổ là nữ trung hào kiệt, vừa rồi là tôi nói sai, tôi xin lỗi cô và tất cả đồng bào đại lục!”
Đồng Tuyết Lục: “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, ông chủ Trương mời ngồi.”
Sau đó bọn họ bắt đầu đàm phán chuyện hợp tác.
Trương Hoa Kiệt là thương nhân khôn khéo và có năng lực, kế hoạch mà anh ta đưa ra rất có lợi cho bên anh ta.
Nếu đổi lại là người khác, để có được cơ hội hợp tác, bọn họ chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.
Nhưng Đồng Tuyết Lục thì không, cô vẫn tiếp tục theo đuổi ý kiến của mình.
Dùng ưu thế của rượu thuốc, cộng với con đường tiêu thụ kế tiếp cô vạch ra, tóm lại là dùng số liệu và phương án nói cho Trương Hoa Kiệt biết, không hợp tác với tôi, là tổn thất của anh.
Thật sự Đông Tuyết Lục không lo mất đi khách hàng Trương Hoa Kiệt này thì công ty sẽ không lấy được đơn hàng khác, quốc gia đang phát triển mạnh mẽ, thị trường trong nước lẫn ngoài nước đều sẽ phát triển nhanh chóng với tốc độ kinh người trong mấy chục năm tới.
Cô biết xu hướng phát triển tương lai, quen thuộc với các con đường tiêu thụ khác nhau, có ngón tay vàng lớn như vậy, cô không cần phải tâng bốc nịnh bợ bất cứ ai.
Cuối cùng Trương Hoa Kiệt cũng bị thuyết phục.