Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 693: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi ba

Cập nhật lúc: 2024-11-12 13:55:14
Lượt xem: 187

Đồng Tuyết Lục xử lý xong công việc của công ty, rồi mới qua nhà hàng, không sớm cũng không muộn. 

Để phát triển và chiếm lĩnh thị trường nước ngoài, trong thời đại Internet không quá phát triển như bây giờ, thì tham gia vào các buổi triển lãm khác nhau là cách hiệu quả nhất. 

Cô dự định sẽ tham dự hội chợ mùa thu, trước khi đi cô cần chuẩn bị nhiều thứ, sản phẩm, bao bì, và tuyển dụng nhân viên thương mại nước ngoài, rất nhiều chuyện đang chờ đợi cô đến sắp xếp. 

Đến nhà hàng, Tưởng Tuấn Lực với tư cách là quản lý nhà hàng bước ra nghênh đón: “Chủ tịch Đồng, ngài tới rồi?” 

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Mấy người em họ của anh đến chưa?” 

Tưởng Tuấn Lực cung kính gật đầu: “Tới rồi, đồng chí Phương cũng đã tới, bây giờ đang ở trong phòng VIP.” 

Đồng Tuyết Lục không ngờ mình lại là người đến cuối cùng, cô nhanh chóng bước tới đó. 

Mở cửa phòng VIP, tiếng cười nói truyền ra từ bên trong … 

“Tĩnh Viện, cậu chăm sóc như thế nào vậy? Tôi nghe nói khi sinh con xong, vóc dáng sẽ xấu đi, làn da cũng sẽ chảy xệ, nhưng cậu lại không thay đổi chút nào, đã thế trông còn trẻ hơn.” 

Phương Tĩnh Viện cười ngây ngô: “Cậu là người đầu tiên khen tôi đấy, nhưng tôi còn chưa là gì, Tuyết Lục mới lợi hại, sinh đôi mà trông vẫn giống như còn thiếu nữ, đợi lát nữa cậu nhìn thấy sẽ biết, người khác càng sống càng già, cô ấy càng sống càng trẻ, còn có bản lĩnh như vậy, đúng là hâm mộ c.h.ế.t người.” 

“Vậy sao? Vậy lát nữa tôi phải mở to mắt nhìn thật kỹ...” 

Lời còn chưa dứt, Tưởng Bạch Hủy ngẩng đầu lên, vừa lúc trông thấy Đồng Tuyết Lục đẩy cửa bước vào. 

Cô ta giật mình một chút, đáy mắt thoáng hiện lên một tia kinh diễm, sau đó lập tức hé đôi môi bôi son đỏ mọng ra, cười nói: “Tuyết Lục, rốt cuộc cậu cũng tới rồi! Chúng tôi vừa nói về cậu đó.” 

Đồng Tuyết Lục vừa quan sát cô, vừa bước vào: “Xin lỗi, công ty có một số việc cần phải xử lý, nên tôi đến trễ.” 

Vẻ ngoài của Tưởng Bạch Hủy đã trưởng thành hơn trước, trên mặt trang điểm, tô son tươi sáng, tóc uốn lượn sóng, nhìn qua trông rất có khí thế.

Cô ta mặc chiếc váy dài màu đỏ, chiều dài trên đầu gối, tôn lên  vóc dáng lả lướt hoàn hảo của cô ta. 

Trong thời đại hiện nay, cách ăn mặc này của cô ta rất tiên phong và hợp thời trang, những năm gần đây vừa mới cải cách, mới mở cửa, nên vẫn còn nhiều người mặc váy dài qua đầu gối. 

Lúc Đồng Tuyết Lục đang quan sát Tưởng Bạch Hủy, Tưởng Bạch Hủy cũng quan sát cô. 

Trước đó khi nghe Phương Tĩnh Viện nói cô càng ngày càng trẻ trung xinh đẹp, cô ta còn tưởng rằng Phương Tĩnh Viện đang nịnh hót Đồng Tuyết Lục, không ngờ lại là thật. 

Đồng Tuyết Lục mặc một chiếc váy dài, thắt lưng màu trắng, mái tóc đen dài thẳng buông xõa sau lưng, lỗ tai đeo bông tai trân châu, môi không son mà đỏ, lông mày không họa mà xanh, nhìn qua vừa tao nhã vừa động lòng người. 

Phương Tĩnh Viện nói không sai, Đồng Tuyết Lục còn xinh đẹp trẻ trung hơn so với trước kia, hôm nay cô ta cố ý ăn mặc đặc biệt, nhưng lúc này so với Đồng Tuyết Lục, cô ta cảm thấy mình có vẻ khoa trương dung tục. 

Một tia sáng chợt lóe trong đáy mắt Tưởng Bạch Hủy, cô ta cười nói: “Không đến trễ, rất đúng giờ, hơn nữa cậu là người bận rộn, đến trễ cũng là điều dễ hiểu.” 

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục nhìn cô ta một cái, đối phương nói cười vui vẻ, tựa như câu nói phía sau cũng chỉ là lời đùa giỡn, không hề có ý mỉa mai. 

Nhìn thấy cô vào phòng, Lương Thiên Dật cũng đứng lên theo: “Xin chào đồng chí Đồng, đã lâu không gặp.” 

Đồng Tuyết Lục quan sát anh ta một lượt, cười nói: “Đã lâu không gặp, hoan nghênh hai người về nước!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-693-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-ba.html.]

“Cảm ơn cô!” 

So với Tưởng Bạch Hủy nhiệt tình, nhìn qua Lương Thiên Dật trầm ổn hơn nhiều. 

Đồng Tuyết Lục ngồi bên cạnh Phương Tĩnh Viện, nhìn thoáng qua mặt bàn, nói: “Sao mọi người không gọi món gì thế? Muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái, đừng khách sáo.” 

Nói xong cô đưa thực đơn cho hai vợ chồng Tưởng Bạch Hủy và Lương Thiên Dật gọi món. 

Lương Thiên Dật từ chối hai lần, không từ chối được, đành phải gọi vài món chay. 

Tưởng Bạch Hủy gọi một món thịt, một món tráng miệng, Phương Tĩnh Viện gọi hai món thịt, tuy rằng bốn người ăn đã đủ rồi, nhưng Đồng Tuyết Lục vẫn gọi thêm canh gà hầm nhân sâm và cá hấp. 

Có cá, có thịt, có món tráng miệng, có trái cây, đặt đầy ắp trên bàn, đủ để thể hiện sự nhiệt tình và hào phóng của chủ nhà. 

Phương Tĩnh Viện líu lưỡi: “Không hổ là bà chủ lớn tiền nhiều như nước, xem ra hôm nay tôi đi theo ăn chực là đúng rồi.” 

Đồng Tuyết Lục nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái: “Cái gì mà tôi tiền nhiều như nước, tuy rằng bàn tiệc tẩy trần này tổ chức trong nhà hàng của tôi, nhưng chi phí hai chúng ta chia đôi.” 

Phương Tĩnh Viện oán trách kêu rên: “Oa, tôi vừa khen cậu hào phóng, cậu đã lập tức vả mặt tôi rồi, quả nhiên người càng có tiền càng keo kiệt.” 

Đồng Tuyết Lục gắp một đũa rau xanh, gật đầu: “Chúc mừng cậu cuối cùng cũng phát hiện ra đạo lý này.” 

Phương Tĩnh Viện nhìn da mặt cô dày như vậy, không nhịn được trợn trắng mắt. 

Tưởng Bạch Hủy ngồi đối diện, nhìn hai người họ tôi một câu cậu một câu, có cảm giác mình bị lạnh nhạt. 

Cô ta buông đũa xuống, đứng lên lấy trà thay rượu quay về phía Đồng Tuyết Lục, nói: “Tuyết Lục, Tĩnh Viện, hôm trước chúng tôi trì hoãn thời gian về nước không thông báo cho hai người biết, đúng là có lỗi, tôi lấy trà thay rượu xin lỗi hai người!” 

Lương Thiên Dật nghe thấy cô ta nói vậy, cũng đứng lên theo: “Đồng chí Đồng, đồng chí Phương, thật sự xin lỗi, lúc ấy có một số việc chậm trễ, chưa kịp thông báo cho các cô.” 

Phương Tĩnh Viện chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Vừa rồi tôi hỏi cậu nguyên nhân cậu không nói, bảo phải chờ Tuyết Lục tới, bây giờ cậu có thể nói rồi đúng không?” 

Trên mặt Tưởng Bạch Hủy lộ ra vẻ xấu hổ: “Tôi mang thai, trước khi ra sân bay,  đột nhiên nôn mửa không ngừng, ban đầu tôi cũng không để trong lòng, nhưng khi đến sân bay ngửi thấy mùi xăng dầu, tôi lại nôn mửa không ngừng được.” 

“Thiên Dật lo lắng sức khỏe tôi không ổn, nên đã đề nghị tạm hoãn thời gian về nước, vốn dĩ tôi còn muốn nhịn một chút, nhưng sau đó ngoại trừ nôn mửa, tôi còn ra máu, không có cách nào khác đành phải đổi lịch đến bệnh viện trước.” 

“Ở Đức, muốn đi khám bác sĩ phiền phức hơn trong nước nhiều, cần phải đặt lịch hẹn trước qua điện thoại, tôi là tình huống bất ngờ, đành phải đến phòng khám xếp hàng, bởi vì bác sĩ đều không rảnh, chúng tôi phải xếp hàng chờ mấy tiếng đồng hồ mới đến lượt.” 

“Sau đó còn phải làm các loại kiểm tra, bác sĩ mới xác nhận tôi mang thai, lúc ấy nghe được tin tức này tôi và Thiên Dật vừa kích động vừa khiếp sợ, hơn nữa lúc ấy sắc trời đã muộn, chúng tôi cũng quên gọi điện thoại cho nhà trường nhờ thông báo cho các cậu, đây là sơ suất của chúng tôi, thực xin lỗi!” 

Phương Tĩnh Viện nói: “Thì ra là mang thai, đúng là chúc mừng hai người, tính ra hai người kết hôn cũng bốn năm rồi, bây giờ về nước, cũng nên sinh con thôi.” 

Ánh mắt Đồng Tuyết Lục đảo qua bụng cô ta: “Bị ra huyết sao không ở bên kia nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa rồi hãy về?” 

Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy hơi cứng lại: “Bởi vì Thiên Dật phải vội vã trở về báo cáo, tôi lo lắng ảnh hưởng đến hành trình của anh ấy, hơn nữa sức khỏe của tôi thế nào, trong lòng tôi biết rõ.” 

Đồng Tuyết Lục gật đầu: “Vậy về nước rồi thì an tâm dưỡng thai cho tốt.” 

Sau đó mọi người lấy trà thay rượu cùng nhau uống hết, cũng coi như bỏ qua chuyện này. 

Loading...