Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 699: Ly trà xanh thứ sáu trăm chín mươi chín

Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:20:34
Lượt xem: 178

Cửa phòng làm việc được đóng lại.

Tưởng Bạch Hủy thu hồi tầm mắt, làm bộ như vô tình cười nói: “Nói ra thì chồng của chị Đan Hồng cũng đi làm cho cậu được bốn năm rồi nhỉ. Bây giờ tôi đang ở nhà không có việc gì làm, hay là tôi cũng tới công ty làm thuê cho cậu nhé? Không biết cậu có đồng ý thu nhận tôi hay không?”

Đồng Tuyết Lục sửng sốt, khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhạt: “Cậu là lứa sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, lại có bốn năm kinh nghiệm làm việc ở nước ngoài, tới công ty tôi làm thì thực sự uổng phí tài năng quá, tôi không mời nổi đâu!”

Nghe thấy cô nói thế, Tưởng Bạch Hủy mới cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút: “Là do cậu không muốn mời tôi thôi. Đúng rồi, mấy hôm nay tôi vừa nghĩ tới một hạng mục rất hay để gây dựng sự nghiệp, là sản xuất mỹ phẩm. Chúng ta hợp tác với nhau đi!”

Đồng Tuyết Lục mở nắp chai nước cam ra đưa cho cô ta, sau đó làm ra vẻ như bị hù dọa: “Đừng mà, cậu bỏ qua cho tôi đi. Bây giờ ngày nào tôi cũng bận rộn xoay mòng mòng rồi, nào có thời gian đi làm việc khác?”

“Hiện giờ Như Quy và hai đứa nhỏ đã cực kỳ có ý kiến rồi, nói tôi ngày nào cũng quá bận rộn. Cho nên tôi không dám phát triển những mảng khác. Mỹ phẩm là hạng mục rất hay, với năng lực của cậu hoàn toàn có thể tự làm một mình!”

Dù có là bạn thân đi chăng nữa, thì khi hợp tác làm ăn chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, cho nên cô vẫn luôn tránh hợp tác làm ăn với bạn bè.

Vụ hợp tác bếp điện, từ đầu tới cuối cô đều không nhúng tay vào, mọi chuyện đều giao cho Tô Việt Thâm xử lý, bọn họ chỉ chờ chia hoa hồng là được rồi.

Còn về phần Đặng Hồng, lúc anh ta mới tới là thời điểm cô đang cần người giúp nhất, hơn nữa con người Đặng Hồng vô cùng điềm tĩnh, nhưng lại không có dã tâm quá lớn, thích hợp làm giám đốc quản lý công ty giúp cô.

Nhưng Tưởng Bạch Hủy thì không được.

Tưởng Bạch Hủy có năng lực, nhưng cá tính của cô ta có phần mạnh mẽ, cô ta sẽ không hạ mình trước bất kỳ người nào. Nếu như hai người hợp tác, chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn.

Huống hồ bây giờ cô thật sự bề bộn nhiều việc, không muốn mở rộng sang lĩnh vực ngành nghề khác nữa. Tiền thì mãi mãi kiếm không hết, cô không cần phải khiến bản thân mình sống mệt mỏi như vậy.

Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy hơi cứng lại: “Không có thời gian, vậy thì cậu đầu tư là được rồi, những chuyện khác cứ giao cho tôi xử lý.’

Hai hàng lông mày của Đồng Tuyết Lục vô thức nhăn lại, ánh mắt rơi trên bụng cô ta: “Sau này bụng cậu sẽ càng ngày càng lớn, sao có thời gian mở rồi quản lý công ty? Hơn nữa, bây giờ vốn quay vòng của công ty tôi không đủ, xin lỗi nhé.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-699-ly-tra-xanh-thu-sau-tram-chin-muoi-chin.html.]

Vừa rối cô đã từ chối khéo léo, nhưng Tưởng Bạch Hủy vẫn giả vờ như nghe không hiểu, vậy thì lần này Đồng Tuyết Lục sẽ từ chối thẳng thằng, để cô ta không có cách nào giả ngu được nữa.

Bầu không khí trong phòng làm việc yên tĩnh mấy giây, lại lần nữa có chút khó xử.

Nụ cười trên mặt Tưởng Bạch Hủy cũng không duy trì nổi nữa: “Chuyện này có gì đâu mà phải xin lỗi chứ, là do tôi không biết tự lượng sức thôi.”

Dường như Đồng Tuyết Lục không phát hiện ra cô ta đang tức giận, vẫn cười nói: “Cậu còn nói thế, mình sẽ cho rằng cậu đang giận tôi đấy. Tôi từ chối cậu, thứ nhất là vì tôi thật sự không giúp được, thứ hai là vì tôi cảm thấy việc quan trọng nhất với cậu bây giờ chính là dưỡng thai, chờ sau khi sinh đứa nhỏ ra rồi gây dựng sự nghiệp sau cũng không muộn.”

“Huồng hồ Thiên Dật nhà cậu đối xử với cậu tốt như thế, nếu như biết cậu mang thai còn muốn làm việc, cậu không sợ anh ấy sẽ đau lòng à?”

Lời phía sau khiến Tưởng Bạch Hủy thoải mái hơn một chút, thuận theo bậc thang xuống nước tìm lại cho mình chút mặt mũi: “Đúng là Thiên Dật không muốn tôi mệt mỏi như thế, lúc ở nhà ngay cả uống ly nước mà anh ấy cũng lấy giúp tôi. Tôi muốn gây dựng sự nghiệp cũng là do rảnh rỗi sinh nông nỗi thôi, nếu để anh ấy biết c, chắc chắn anh ấy sẽ không đồng ý.”

“Còn không phải sao.” Đồng Tuyết Lục tiếp tục “Tâng bốc”: “Với lại Thiên Dật nhà cậu lợi hại như thế, dựa theo sự coi trọng của lãnh đạo đối với anh ấy, nhà các cậu không thiếu chút tiền đó. Cậu cứ yên tâm ở nhà dưỡng thai là được rồi.”

Tưởng Bạch Hủy ưỡn ngực: “Lãnh đạo ở căn cứ và lãnh đạo trong trường, còn cả lãnh đạo các ngành nghề tương quan đều rất coi trọng Thiên Dật. Học phí và phí sinh hoạt trong bốn năm xuất ngoại của Thiên Dật đều do nhà nước chi trả.”

“Lần này trở về, có một vị lãnh đạo nói sẽ sắp xếp Thiên Dật vào bộ phận chế tạo tên lửa, bồi dưỡng anh ấy thành phó viện trưởng!’

Vân Chi

Đồng Tuyết Lục cười nói: “Cũng là do đồng chí Lương có bản lĩnh, nên lãnh đạo mới có thể coi trọng anh ấy như vậy.”

Đôi môi đỏ mọng của Tưởng Bạch Hủy cong lên, cười nhìn cô: “Đúng thế. Bản lĩnh của Thiên Dật ở phương diện này rất lợi hại, chỉ tiếc vận may của giáo sư Ôn không tốt lắm, làm việc trong căn cứ nhiều năm như vậy mới được thăng lên vị trí sở trưởng, không ngờ chưa tới một năm lại bị ốm, bây giờ phải bắt đầu lại từ đầu. Đúng là quá đáng tiếc.”

Đồng Tuyết Lục ngước mắt lên nhìn cô ta một cái, trong lòng dâng lên cảm giác không thoải mái: “Không có gì tiếc với cả không tiếc. Mình chỉ hy vọng anh ấy có thể khỏe mạnh, những thứ khác đều không quan trọng.”

Cô ta khen chồng mình cũng được thôi, nhưng lại dìm Ôn Như Quy là thế nào hả?

Tưởng Bạch Hủy cười nói: “Thân thể khỏe mạnh đương nhiên là quan trọng, nhưng mà chức vị cũng quan trọng không kém. Đây là lời khẳng định về năng lực của một người, cậu nói có đúng không?”

Đồng Tuyết Lục lại nhìn cô ta một cái, từ chối cho ý kiến.

Loading...