Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 700: Ly trà xanh thứ bảy trăm
Cập nhật lúc: 2024-11-12 07:20:50
Lượt xem: 87
Cô cảm thấy Tưởng Bạch Hủy thật sự đã thay đổi, nhưng mà đối với chuyện này, cô không cảm thấy kỳ lạ chút nào cả.
Lòng người dễ đổi. Huống hồ còn ra nước ngoài mấy năm, cho dù không xuất ngoại, rất nhiều người sau khi tốt nghiệp đi làm rồi, tâm tính cũng sẽ dần dần thay đổi, không còn ngây ngô như lúc còn đi học nữa.
Vân Chi
Cô cũng không khó chịu. Đối với duyên phận giữa người với người, từ trước đến giờ cô luôn xem rất nhạt, hợp thì tới, không hợp thì tan.
Sau đó hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Đồng Tuyết Lục về nhà cùng cô ta lấy tã lót của cặp sinh đôi cho đối phương.
Sau khi trở lại tứ hợp viện, cặp sinh đôi đã bị ba người ông Ôn, tư lệnh Tiêu và chú Tông dẫn ra ngoài chơi. Tưởng Bạch Hủy không gặp được bọn chúng, vẫn luôn miệng kêu đáng tiếc.
Đồng Tuyết Lục thì cảm thấy không tiếc nuối chút nào, đưa tã lót cho cô ta xong, cô mượn cớ công ty còn có việc, tiễn cô ta lên xe buýt, hai người liền tách ra.
***
Tưởng Bạch Hủy không cảm thấy bản thân mình đang cố ý nhằm vào Đồng Tuyết Lục.
Chẳng qua là cô ta ra nước ngoài bốn năm, hiện giờ trở về nước, ngoài Lương Thiên Dật ra, cô ta không có gì cả.
Nhưng mà Đồng Tuyết Lục trai gái song toàn, còn mở nhiều công ty như thế, kiếm được đầy bồn đầu chậu.
Chênh lệch quá thê thảm, khiến cô ta cảm thấy không thoải mái và ghen tị cũng là chuyện thường tình mà thôi.
Nhưng mà cũng may có một chuyện khiến cô ta lấy lại được chút thể diện, đó chính là người đàn ông của cô ta hữu dụng hơn người đàn ông của Đồng Tuyết Lục.
Ôn Như Quy làm việc ở căn cứ khoảng mười năm rồi, đến bây giờ vẫn là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường. Nhưng mà chồng cô ta Lương Thiên Dật mới tới căn cứ một lần đã được lãnh đạo coi trọng, được bồi dưỡng trọng điểm rồi.
Nghĩ tới đây, đột nhiên cô ta cảm thấy rất nhớ Lương Thiên Dật.
Vì thế cô ta vội vàng về nhà gọi điện thoại đến căn cứ.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng giọng nói của Lương Thiên Dật lại như đưa đám.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-700-ly-tra-xanh-thu-bay-tram.html.]
Tưởng Bạch Hủy vội vàng hỏi anh ta làm sao thế.
Lương Thiên Dật úp úp mở mở một lúc lâu, mới nói: “Lãnh đạo trong căn cứ sắp xếp anh làm nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường.”
Giọng của Tưởng Bạch Hủy lập tức lớn hơn vài đề- xi - ben, cực kỳ sắc nhọn: “Cái gì? Không phải trước đó nói muốn sắp xếp anh làm chuyên gia nghiên cứu khoa học sao? Còn muốn bồi dưỡng anh thành lãnh đạo, sao đột nhiên lại biến thành nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường rồi?”
Sự khác biệt giữa nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường và chuyên gia nghiên cứu khoa học quá lớn, không chỉ có thân phận và đãi ngộ khác biệt, quan trọng hơn là còn ảnh hưởng rất lớn đối với việc thăng tiến sau này.
Nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường không thể nào tiếp xúc được với những hạng mục quan trọng, muốn tạo ra thành tích là rất khó, chỉ có thể đi từng bước, tích cóp từng chút từng chút thành tích một, giống như công nhân nhà máy vậy.
Tích cóp thành tích là chuyện hành hạ người nhất, không chỉ không biết phải chịu đựng đến ngày tháng năm nào, hơn nữa còn phải cạnh tranh với những người khác.
Nhưng mà chuyên gia nghiên cứu khoa học lại có thể phụ trách các hạng mục quan trọng, rất dễ tạo ra thành tích. Một khi đã tạo ra thành tích rồi sẽ được lãnh đạo quốc gia coi trọng, sẽ không khó khăn trong việc thăng tiến.
Rõ ràng vị lãnh đạo kia từng nói sẽ bồi dưỡng trọng điểm Lương Thiên Dật, nói chỉ cần anh ta tạo ra thành tích, rất có thể anh ta sẽ được nâng đỡ trở thành phó viện trưởng trẻ tuổi nhất.
Nếu như Lương Thiên Dật làm phó viện trưởng, sau này cô ta có thể ưỡn n.g.ự.c làm người trước mặt Đồng Tuyết Lục rồi.
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi thứ đều hóa thành bọt nước...
Giọng Lương Thiên Dật có vẻ rầu rĩ: “Anh cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Thôi không nói nữa, anh phải về làm việc đây.”
Tưởng Bạch Hủy còn muốn hỏi thêm, nhưng Lương Thiên Dật đã cúp máy rồi.
Đầu bên kia điện thoại không ngừng truyền tới âm thanh báo bận “tút tút tút”.
Cô ta cầm điện thoại, cả người ngã ngồi trên ghế sô pha.
Trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên hình ảnh vừa rồi mình dùng giọng điệu quái gở cười nhạo Ôn Như Quy không có bản lĩnh, khuôn mặt lập tức nóng hừng hực...
Cứ như bị người ta giáng cho một cái bạt tai vậy.
Rất đau, cực kỳ đau.