Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 703: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh ba
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:21:41
Lượt xem: 103
Sau khi thắng kiện không lâu, cũng đến ngày Tiêu Gia Minh tốt nghiệp đại học.
Bắt đầu từ năm ngoái, lúc sinh viên tốt nghiệp sẽ cử hành buổi lễ tốt nghiệp, trừ chụp hình lưu niệm ra, các bạn học còn mời bạn bè thân thiết cùng tham gia.
Ngày Tiêu Gia Minh tốt nghiệp, người hai nhà Ôn Tiêu đều tới.
Lúc này Tiêu Gia Minh đang đại diện cho các sinh viên, khoác trên người bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu đen đứng trên bục, giọng nói trầm thấp hữu lực xuyên qua micro truyền tới: “Trân trọng kính chào các vị lãnh đạo, các giáo viên, phụ huynh và các bạn học sinh thân mến! Tôi là Tiêu Gia Minh đến từ khóa 80 của khoa tài chính...”
Trên bục, Tiêu Gia Minh tự tin hào phóng, có khí thế, đồng thời cậu còn vô cùng đẹp trai, khiến rất nhiều bạn học nữ dưới bục bị mê hoặc.
“Trời ạ, trông bạn học Tiêu mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn này đẹp trai quá!”
“Đúng thế, mình cảm thấy cậu ấy còn đẹp hơn cả minh tinh điện ảnh nữa. À đúng rồi, sau khi tốt nghiệp bạn học Tiêu định đến đâu làm việc nhỉ?”
“Mình nghe nói cậu ấy sẽ qua Thâm Thị làm việc, đúng là đáng tiếc, chạy đến nơi xa như vậy!”
“Cũng không đáng tiếc lắm đâu. Cho dù cậu ấy có ở lại Kinh Thị, thì cậu ấy cũng như ngồi sao xa xôi trên bầu trời không thể nào với tới được, bốn năm đại học cũng không thấy cậu ấy từng thân cận với bạn học nữ nào.”
“Cũng đúng nhỉ...”
Nghe thấy tiếng bàn tán không ngừng truyền tới từ xung quanh, Đồng Tuyết Lục nhìn Tiêu Gia Minh với ánh mắt đầy tự hào.
Tư lệnh Tiêu kích động không thôi, luôn miệng khoe khoang với ông Ôn: “Cháu trai tôi ưu tú như vậy, chủ yếu là vì giống tôi.’
Ông Ôn bị ông ấy làm phiền không chịu nỏi: “Tôi nói này lão bảo thủ, ông có thể dừng một chút được không? Gia Minh giống cháu dâu của tôi mới đúng, hai chị em tụi nó đều ưu tú như nhau.”
Tư lệnh Tiêu ưỡn n.g.ự.c cao hơn: “Tuyết Lục là cháu gái tôi, vẫn giống tôi.”
Ông Ôn: “...”
Hai anh em Tiểu Yến Yến và Tiểu Nhiễm Nhiễm cũng tới, thấy nhiều như vậy, hai đứa nhỏ lại chẳng hề sợ người chút nào, cực kỳ phấn khích.
Điểm khác biệt chính là từ trước đến giờ ở trước mặt người lạ Tiểu Nhiễm Nhiễm đều tương đối kiêu ngạo lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ bé đầy thịt luôn nghiêm túc, dù người khác có chọc cười thế nào cô bé cũng không cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-703-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-ba.html.]
Cho đến khi thấy cậu hai tới, cô bé mới lộ ra gương mặt vui vẻ, đáng yêu c.h.ế.t người không đền mạng, duỗi cánh tay như ngó sen ra với Tiêu Gia Minh: “Cậu hai, ôm một cái.”
Tiêu Gia Minh rất thương hai đứa cháu ngoại trai gái nhà mình, thấy Tiểu Nhiễm Nhiễm nhào đến, cậu vội vàng vươn tay ra bế cô bé lên.
Tiểu Nhiễm Nhiễm tiến tới, hôn lên mặt cậu hai một cái, hôn xong còn cố ý liếc qua mấy bạn học nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm.
Bạn học nữ ở bên cạnh không hiểu mô tê gì, bị dáng vẻ đáng yêu của cô bé hạ gục.
Chỉ có Đồng Tuyết Lục không nhịn được, khóe miệng co giật, nhìn thế này giống trẻ con ba tuổi chỗ nào hả?
Tiểu Yến Yến thì vui vẻ hòa đồng với mọi người, chỉ cần là chị gái trông xinh đẹp một chút, cậu bé sẽ lộ ra mấy cái răng như hạt gạo, cười cong cong đôi mi, khiến đám chị gái hận không thể móc cả trái tim ra cho cậu bé.
Trong lúc nhất thời Tiểu Yến Yến trở thành vua được yêu thích nhất ở nơi này, mọi người đều tranh nhau muốn chụp hình với cậu bé.
Có không ít bạn học nam cũng ngứa ngáy trong lòng, muốn sấn tới chụp cùng. Nhưng xin lỗi, xin thứ cho Tiểu Yến Yến không thể phụng bồi, khuôn mặt vui vẻ chẳng thấy đâu, chỉ để lại một cái m.ô.n.g đẫy thịt.
Đồng Tuyết Lục thấy hành động của con trai và con gái, đúng là không thể nhìn thêm được nữa.
Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, người một nhà Đồng Tuyết Lục đang chuẩn bị rời đến quán cơm để chúc mừng, đột nhiên một bạn học nữ chạy tới.
“Bạn, bạn học Tiêu, mình có chuyện muốn nói với cậu!”
Nữ sinh có dáng người cao gầy, trông rất thanh tú, chỉ là Đồng Tuyết Lục cảm thấy cô bạn này khá quen mắt, nhưng trong thời gian ngắn không thể nhớ ra nổi.
Đồng Gia Tín đứng bên cạnh chớp chớp mắt, còn huýt sáo.
Tai Tiêu Gia Minh đỏ ửng, mặt không cảm xúc gật đầu một cái: “Ừ.”
Ánh mắt nữ sinh lập tức sáng lên, đi theo Tiêu Gia Minh đi tới dưới một tán cây lớn cách đó không xa.
Không biết nữ sinh kia đã nói gì với Tiêu Gia Minh, gương mặt cô bạn đỏ bừng, sau đó móc ra một lá thư và quà từ trong cặp sách. Nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Gia Minh đều làm thinh, gương mặt cực kỳ lạnh lùng.
Vân Chi
Cuối cùng cậu lắc đầu, sau đó xoay người rời đi, gương mặt nữ sinh càng đỏ hơn. Cô bạn nhìn theo bóng lưng cậu hồi lâu, sau đó lau nước mắt, khóc lóc chạy mất.