Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 707: Ly trà xanh thứ bảy trăm linh bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:23:22
Lượt xem: 187
Sau khi chị Vương đi khỏi, Tưởng Bạch Hủy đóng cửa lại, sau đó đi tới bên cạnh điện thoại, cầm điện thoại lên bấm số điện thoại đã thuộc lòng trong đầu.
Điện thoại “Tút tút” mấy tiếng mới được kết nối, giọng nói trong trẻo từ đầu kia truyền tới: “Alo, tôi là Đồng Tuyết Lục, ai thế ạ?”
Tưởng Bạch Hủy nắm thật chặt dây điện thoại trong tay: “Tuyết Lục, là tôi, Bạch Hủy đây.”
Đồng Tuyết Lục sửng sốt: “Thì ra là cậu, Bạch Hủyà. Đã lâu không gặp, dạo này cậu có khỏe không?”
Tưởng Bạch Hủy: “Cực kỳ khỏe, dạo trước nôn nghén hơi nhiều, cho nên mới không tới tìm các cậu.”
Đồng Tuyết Lục nghe ra sự oán trách trong giọng của cô ta, nhưng cô giả vờ như không hiểu: “Mang thai đều như thế cả. Mấy tháng đầu sẽ nôn nghén, sau này sẽ dần dần tốt lên. Mấy tháng nay mình bận rộn chân không chạm đất, vừa phải lo vụ kiện, vừa phải chăm sóc mấy đứa nhỏ trong nhà và ông nội, cũng bận đến nỗi sụt mấy cân.”
Tưởng Bạch Hủy hơi dừng lại: “Thật ra thì nhà cậu có tiền như vậy rồi, công ty cậu cũng làm ăn được, cậu không cần phải liều mạng đến thế đâu.”
Đồng Tuyết Lục trợn mắt nói dối: “Kiếm được bao nhiêu đâu, chẳng qua chỉ đủ ăn đủ mặc mà thôi.”
Khóe miệng Tưởng Bạch Hủy nhếch lên: “Đúng rồi, mình vừa thấy trên ti vi chiếu cảnh giáo sư Ôn được quốc gia trao tặng danh hiệu vinh dự và huy chương, chúc mừng các cậu nhé!”
“Cảm ơn.”
“Giáo sư Ôn còn trẻ tuổi đã đạt được thành tựu lớn như vậy, đúng là khiến người khác hâm mộ mà. Phải rồi, các cậu định chúc mừng thế nào thế?”
Đồng Tuyết Lục ngập ngừng một lát: “Ngày mai bọn mình định ăn mừng ở nhà hàng, nhưng mà không có ý định tổ chức lớn, chỉ mời bạn bè thân thích thôi.”
Vốn dĩ cô không có ý định mời Tưởng Bạch Hủy đến bữa tiệc, dù sao thì trong lòng Tưởng Bạch Hủy tương đối thích so sánh. Trước kia nghe Ôn Như Quy kể chuyện của Lương Thiên Dật, cô sợ Tưởng Bạch Hủy biết tin trong lòng cô ta sẽ cảm thấy không thoải mái.
Chỉ là lúc này cô ta đã chủ động gọi điện thoại tới, cô cũng không thể giấu giếm được nữa.
Trong lòng Tưởng Bạch Hủy dâng lên cảm giác không thoải mái, bên ngoài lại ấm ức nói: “Nếu như tôi không gọi cuộc điện thoại này, có phải cậu sẽ không định mời tôi đúng không?”
Đồng Tuyết Lục cười nói: “Tất nhiên là không rồi. Vốn dĩ tôi định ngày mai sẽ bảo Tuấn Lực trực tiếp qua nhà đón cậu tới, không ngờ cậu lại nóng lòng gọi điện thoại tới trước như vậy.”
Tưởng Bạch Hủy lại trợn mắt khinh thường lần nữa, căn bản không tin lời mà cô nói.
Nhưng mà không ai nói toạc ra, Đồng Tuyết Lục báo thời gian tiệc rượu cho cô ta, Tưởng Bạch Hủy nói để mình tự đến là được rồi.
Đến ngày hôm sau.
Phòng VIP của nhà hagnf giăng đèn kết hoa, bên trong cực kỳ náo nhiệt.
Lúc Tưởng Bạch Hủy vào trong, lập tức trông thấy hai người đàn ông đang ôm bả vai, cười chúc mừng Ôn Như Quy.
“Như Quy, hâm mộ cậu thật đấy. Tôi có nằm mơ cũng chẳng mơ sẽ được quốc gia trao tặng danh hiệu vinh dự như thế. Hy vọng đến khi tôi năm mươi tuổi, có thể đạt được một nửa của cậu là tốt lắm rồi.”
“Như Quy, cuộc sống của cậu đúng là quá hoàn mỹ. Từ trước đến giờ tôi chưa từng hâm mộ ai, nhưng mà từ hôm nay tôi sẽ hâm mộ cậu.”
Vẻ mặt Ôn Như Quy rất bình thản, đôi môi mỏng hơi cong lên. Đèn trên trần nhà chiếu lên người anh, nhìn ngũ quan càng sắc bén và anh tuấn hơn.
Tưởng Bạch Hủy vẫn luôn biết vẻ ngoài của anh rất dễ nhìn, nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa bao giờ rung động, bởi vì ngay từ đầu anh đã là người đàn ông của Đồng Tuyết Lục rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-707-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-linh-bay.html.]
Chỉ là vào lúc này, cô ta không nhịn được mà lấy Lương Thiên Dật ra để so sánh với anh.
Gia thế tài năng, dáng người tài hoa, quan tâm dịu dàng, Lương Thiên Dật không có điểm nào hơn được anh, hoàn toàn bị vùi lấp trong bùn đất.
Điều này khiến cho trái tim thiện lương của cô ta như bị muôn vàn con kiến cắn xé, khó chịu đến mức cô ta mơ hồ cảm thấy bụng đau đớn.
Đồng Tuyết Lục từ bên ngoài bước vào, đúng lúc thấy ánh mắt Tưởng Bạch Hủy đang nhìn chằm chằm vào Ôn Như Quy.
Cô nhướng mày, vỗ nhẹ lên bả vai cô ta một cái: “Cậu tới rồi à Bạch Hủy?”
Tưởng Bạch Hủy sợ hết hồn, cả người run lên: “Tuyết Lục, thì ra cậu ở bên ngoài à. Tôi vừa mới tới, đang định tìm cậu đó.”
Đồng Tuyết Lục nhìn cô ta một cái, không nhắc lại cảnh vừa rồi: “Ừ, ban nãy tôi mới ra ngoài xử lý chút chuyện. Cậu là phụ nữ có thai, không nên đứng lâu, mau ngồi xuống đi.”
Tưởng Bạch Hủy lo lắng không yên, quan sát nét mặt cô, thấy cô không phát hiện ra điều bất thường vừa rồi của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Không lâu sau, mọi người đều đến đông đủ.
Sau khi nhập tiệc, mọi người cùng nhau nâng ly chúc mừng Ôn Như Quy.
“Đồng chí Ôn, chúc mừng cậu!”
“Không phải đồng chí Ôn nữa, phải là phó viện trưởng Ôn chứ!” Phương Tĩnh Viện cười sửa lại lời mọi người.
Tưởng Bạch Hủy nghe thấy thế lại sửng sốt: “Phó viện trưởng? Chuyện là thế nào?”
Vân Chi
Phương Tĩnh Viện giải thích cho cô ta: “Nửa tháng trước đồng chí Ôn đã thăng chức, bây giờ đã là phó viện trưởng của viện nghiên cứu số một rồi. Câu tuổi trẻ tài cao đúng là đang nói đến người giống như đồng chí Ôn mà!”
Tưởng Bạch Hủy: “...”
Ôn Như Quy khiêm tốn cảm ơn mọi người, trên mặt không lộ ra nửa điểm kiêu ngạo và khoe khoang nào, mang phong phạm của quân tử.
Tưởng Bạch Hủy nhìn về phía Ôn Như Quy, cảm xúc trong lòng càng phức tạp hơn.
Bàn tay cô ta ở dưới mặt bàn đã nắm chặt thành nắm đấm, móng tay bấm vào thịt trong lòng bàn tay.
Đột nhiên cô ta cười nói: “Thành tựu lớn nhất của một người phụ nữ chính là gả cho một người đàn ông tốt. Theo tôi thấy, người khiến người ta hâm mộ phải là Tuyết Lục mới đúng, ngay từ đầu đã bắt được trái tim giáo sư Ôn làm tù binh rồi, bây giờ chỉ cần ngồi hưởng phúc là được.”
Lời này vừa nói ra, trong phòng yên tĩnh mấy giây.
Đồng Tuyết Lục nhíu mày, trong đầu nghĩ đây là ý nghĩ hoang đường gì vậy?
Triều đại nhà Thanh đã diệt vong bao nhiêu năm rồi, cô ta là phụ nữ của thời đại mới, cũng từng học đại học, thế mà lại nói ra những lời như thế.
Đúng là khiến cô phải “Nhìn với cặp mắt khác xưa”.
Phương Tĩnh Viện và Đồng Tuyết Lục liếc nhau một cái, phá vỡ sự lúng túng: “Tôi thì không quá tán thành với những lời này của cậu. Tuyết Lục của chúng ta ưu tú như thế, thành tựu của cô ấy không chỉ là kết hôn với đồng chí Ôn, cô ấy còn tự mình sáng lập công ty, nấu ăn rất ngon. Trái lại tôi cảm thấy có thể lấy được Tuyết Lục mới là may mắn lớn nhất của đồng chí Ôn.”
Ôn Như Quy nhìn về phía Đồng Tuyết Lục, khóe miệng hơi cong lên: “Đúng thế. Có thể lấy được Tuyết Lục chính là may mắn lớn nhất đời tôi.”