Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 721: Ly trà xanh thứ bảy trăm hai mươi mốt
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:30:08
Lượt xem: 131
Ra khỏi văn phòng của Đồng Tuyết Lục, Tưởng Bạch Hủy không quay về nhà ngay, mà đến công ty của mình.
“Thế nào? Bên chỗ Đồng Tuyết Lục có manh mối gì không?”
Tiền Thái Hân vừa nhìn thấy Tưởng Bạch Hủy, đã lập tức đóng cửa văn phòng lại, nhỏ giọng hỏi.
Tưởng Bạch Hủy đặt con trai lên sô pha, xoa đôi tay mỏi nhừ của mình: “Không thành vấn đề, bên chỗ cô ấy cũng bị điều tra và kiểm tra thí điểm, hơn nữa còn không thể tham gia Hội chợ mùa xuân!”
Tiền Thái Hân ngừng một chút, ánh mắt trợn trừng: “Thật sao? Đồng Tuyết Lục thật sự không thể tham gia Hội chợ mùa xuân à?”
Tưởng Bạch Hủy cười gật đầu: “Tất nhiên là thật rồi, lúc vào nhà vệ sinh tôi còn cố ý hỏi thăm nhân viên của cô ấy, cô ấy không gạt tôi, hơn nữa cô ấy còn nói những công ty mà cô ấy biết cũng bị điều tra, cho nên chắc là kiểm tra theo thông lệ, chứ không phải nghi ngờ chúng ta.”
Cuối cùng trái tim treo cao của Tiền Thái Hân cũng rơi xuống: “Vậy tôi an tâm rồi.”
Thật ra, sau khi cục Công Thương đến đây, cô ta đã chuẩn bị tốt công tác chạy trốn, tất cả đồ đạc trong nhà đều đã thu dọn xong.
Một khi có gió thổi cỏ lay, cô ta sẽ lập tức vứt lại công ty và Tưởng Bạch Hủy, bay ra nước ngoài.
Bây giờ biết không có chuyện gì, vậy thì cô ta có thể tiếp tục ở lại rồi.
Thật ra cô ta cũng không nỡ bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, lần này, Tưởng Bạch Hủy được mười con cá vàng nhỏ, còn cô ta lại nhận được tận hai mươi con cá vàng nhỏ!
Hơn nữa, trước đây, cô ta từng cung cấp không ít tài liệu cho nước ngoài và các tổ chức phản động khác, bây giờ, tiền trong tài khoản ở nước ngoài của cô ta đã có gần ba mươi vạn rồi!
Ba mươi vạn ở trong nước rất nhiều, cả đời ăn không ngồi rỗi cũng không có vấn đề gì, nhưng mà ở nước ngoài vẫn hơi ít, cho nên cô ta muốn kiếm thêm một khoản nữa rồi mới thu tay.
Ngay lúc hai người Tưởng Bạch Hủy và Tiền Thái Hân đã buông lỏng cảnh giác, mẹ chồng Lương của Tưởng Bạch Hủy đang quét dọn vệ sinh ở trong nhà, đột nhiên con mèo của nhà bên cạnh nuôi ngậm một con cá khô nhỏ chạy vào trong, khiến mẹ Lương hoảng sợ.
Bà ta lấy lại tinh thần lập tức cầm chổi đuổi con mèo đi.
Con mèo kia tha con cá một vòng trong phòng, sau đó trốn xuống dưới gầm giường, khiến mẹ Lương tức giận không chịu nổi.
Mẹ Lương ra ngoài cầm gậy trúc đi vào, chọc lung tung dưới gầm giường một lúc, con mèo kêu vài tiếng rồi chạy mất, bỏ lại con cá khô dưới giường.
Mùi của cá khô không dễ ngửi, không khác mấy so với mùi chuột chết, mẹ Lương cầm gậy trúc chọc vào bên trong, muốn khều con cá khô ra, nhưng không cẩn thận lại chọc vào vách tường, vách tường phát ra tiếng “Bộp bộp”.
Mẹ Lương lập tức cảm thấy bất thường, sao vách tường này lại rỗng nhỉ?
Có phải là do bị mối ăn rỗng hay không, nếu thật sự như vậy, có thể sẽ không an toàn nữa.
Mẹ Lương mặc kệ cá khô, đứng lên dùng sức đẩy giường ra, vì chiếc giường quá lớn, suýt chút nữa bà ta đã gãy cả cái lưng già.
Nhưng vì an toàn của con trai và cháu trai, bà ta mặc kệ cơn đau lưng, đỡ eo bước tới gõ thử vào tường.
Quả nhiên là rỗng!
Bà ta quay đầu tìm một cái búa tới gõ một cái, vách tường bị bà ta đập thủng một cái lỗ, lộ ra một cái hộp sắt ở bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-721-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-hai-muoi-mot.html.]
Đột nhiên tim bà ta đập như sấm, đứng lên đóng cửa lại, sau đó mới lấy hộp sắt ra.
Trên hộp sắt có một cái khóa nhỏ, có điều cái này không làm khó được mẹ Lương, trước kia cha bà ta là thợ khóa, từ nhỏ đã dạy bà ta cách mở các loại khóa rồi.
Bà ta xuống phòng bếp lấy dây thép, chọc vài cái vào lỗ khóa, khóa kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Bên trong xuất hiện một tấm vải nhung bọc một thứ gì đó.
Mẹ Lương cẩn thận mở vải nhung ra, sau đó ánh mắt trợn trừng như mắt bò.
Bà ta nhìn thấy cái gì?
Vân Chi
Bà ta nhìn thấy mười con cá nhỏ bằng vàng!!!
Tim mẹ Lương đập nhanh hơn, vui mừng đến mức miệng sắp ngoác đến tận mang tai, đây đúng là bánh ngọt từ trên trời rơi xuống mà, không ngờ trong vách tường lại cất giấu nhiều vàng như vậy.
Chắc chắn thứ này là của chủ nhà trước kia sợ bị điều tra ra, cho nên mới giấu trong vách tường!
Không đúng!
Đột nhiên động tác của mẹ Lương chậm lại, bà ta trải tấm vải nhung ra nhìn trái nhìn phải, sau đó sắc mặt sa sầm xuống.
Miếng vải này là của con dâu bà ta, được cắt ra từ bộ quần áo mà Tưởng Bạch Hủy mua từ nước ngoài về!
Xi măng trên vách tường này cũng chỉ vừa mới xây lại, còn chưa kịp khô!
Để xác nhận suy đoán của mình không sai, bà ta đứng lên chạy đến tủ quần áo tìm quần áo của Tưởng Bạch Hủy, quả nhiên tìm thấy bộ quần áo đã bị cắt mất một miếng.
Sắc mặt mẹ Lương càng u ám hơn, đen đến mức gần như có thể nhỏ ra mực.
Cho nên số vàng này là do Tưởng Bạch Hủy giấu đi, nhưng cô ta lấy đâu ra nhiều cá vàng nhỏ như vậy?
Chẳng lẽ là tiền lời của công ty cô ta, sợ bà ta và con trai biết, cho nên mới giấu đi?
Có lẽ là như thế!
Trong lòng mẹ Lương thầm mắng một tiếng con đĩ, sau đó nhét cá vàng nhỏ vào túi tiền, khóa hộp sắt lại trong tường.
Sau đó trộn xi măng trét lại lần nữa, rồi lấy cá khô ra, quét dọn sạch sẽ xong thì đẩy giường lớn về chỗ cũ.
Làm xong tất cả, mẹ Lương đã mệt đến suýt gãy thắt lưng, nhưng mà trong lòng bà ta thì rất phấn khởi, rất đắc ý.
Tưởng Bạch Hủy dám tự tiện chủ trương giấu cá vàng nhỏ đi, vậy bà ta sẽ lén lấy hết, hoàn toàn không chừa lại con nào cho cô ta!
Để xem sau này khi phát hiện ra thì cô ta khóc thế nào!
Bây giờ, cá vàng nhỏ này đã là của bà ta và con tra rồi, con dâu quả nhiên là người khác họ, không đáng tin cậy!