Trà Xanh đỉnh cấp xuyên đến thập niên 70 - Chương 727: Ly trà xanh thứ bảy trăm hai mươi bảy
Cập nhật lúc: 2024-11-12 14:33:14
Lượt xem: 163
Quốc gia từng tài trợ cho không ít người xuất ngoại du học hoặc là đào tạo chuyên sâu, chỉ là có một phần nhỏ sau khi ra nước ngoài, bị nơi phồn hoa bên ngoài mê hoặc ánh mắt, không chống cự được tiền lương hậu hĩnh của nước ngoài, cuối cùng không về nước.
Nhưng Lương Thiên Dật đã quay về, lãnh đạo trong căn cứ và trường học rất vui mừng, rất phấn chấn.
Ánh mắt Lương Thiên Dật vẫn nhìn xuống đất, khóe miệng mím chặt lại, vẫn không lên tiếng như cũ.
“Tương lai đầy hứa hẹn đang ở phía trước, tại sao cậu lại muốn chọn con đường này? Cậu có biết đây là con đường không đứng đắn không? Cho dù cậu lựa chọn không về nước vẫn hơn chọn làm gián điệp bán đứng cơ mật quốc gia!”
“Hạng mục Đông Phong – 5 này chúng ta đã nghiên cứu tổng cộng mười năm, lại bởi vì các cậu mà bị hủy bỏ, cậu có xứng đáng với tâm sức và cố gắng của các nhân viên nghiên cứu khoa học khác, có xứng đáng với quốc gia không? Thiên Dật, cậu thật sự khiến tôi phải thất vọng rồi!”
Đột nhiên Lương Thiên Dật ngẩng đầu lên, cười khổ, nói: “Anh cho rằng tôi muốn làm vậy sao? Tôi không muốn, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!”
“Tôi ra nước ngoài du học bốn năm, tôi từ chối tiền lương hậu hĩnh mà công ty nước ngoài đưa ra, tôi một lòng một dạ muốn trở về đền đáp Tổ quốc, nhưng Tổ quốc lại hắt cho tôi một chậu nước lạnh!”
Căn cứ sắp xếp cho anh ta bắt đầu từ nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, chỉ là khoảng thời gian bọn họ mới về nước, Tưởng Bạch Hủy và mẹ anh ta gặp ai cũng nói anh ta được lãnh đạo coi trọng, sẽ được căn cứ chú trọng bồi dưỡng, sự thật lại giống như một cái tát, khiến anh ta không còn mặt mũi gặp người khác.
Chuyện này còn chưa tính, bởi vì không đạt được mục tiêu mong muốn, thỉnh thoảng Tưởng Bạch Hủy còn quở trách anh ta vô dụng.
Còn không ngừng đêm anh ta ra so sánh với Ôn Như Quy, danh dự của đàn ông bị chà đạp trên mặt đất hết lần này đến lần khác!
Sắc mặt Ôn Như Quy lạnh như băng: “Bất kể vì chuyện gì cũng không phải là lý do để cậu bán đứng quốc gia, quốc gia không nợ cậu, ngược lại là cậu nợ quốc gia!”
“Cậu có biết tại sao không sắp xếp cậu tham gia vào hạng mục quan trọng không? Là bởi vì lòng cậu quá nóng nảy, làm nghề như chúng ta, kiêng kỵ nhất là làm không đến nơi đến chốn. Viện trưởng cố ý mài giũa tâm trí của cậu, đồng thời cũng thử thách cậu một chút. Nếu cậu có thể vượt qua thử thách, căn cứ sẽ bồi dưỡng cậu như nhân tài hàng đầu, nhưng cậu đã làm gì? Vì bất mãn cậu đã bán đứng quốc gia!”
Lương Thiên Dật là mầm non tốt, nhưng người mới từ nước ngoài về, cho dù là ai, căn cứ cũng sẽ không lập tức để anh ta phụ trách hạng mục quan trọng.
Lương Thiên Dật nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ hai bên khóe mắt, bàn tay đặt bên cạnh siết thành nắm đấm, bởi vì dùng quá sức mà gân xanh lộ rõ.
Anh ta sai rồi, thật ra lúc giao thông số kỹ thuật ra ngoài, anh ta đã hối hận.
Chỉ là anh ta hối hận quá muộn.
Rất lâu sau, anh ta mới mở to mắt nhìn về phía Ôn Như Quy: “Giáo sư Ôn, tôi muốn biết, nếu tôi khai ra hết tất cả, anh có thể bảo vệ tính mạng của mẹ và con trai tôi không?”
Ôn Như Quy: “Tôi không thể, có điều nếu con trai và mẹ cậu không biết chuyện, quốc gia sẽ không ra tay với người vô tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-dinh-cap-xuyen-den-thap-nien-70/chuong-727-ly-tra-xanh-thu-bay-tram-hai-muoi-bay.html.]
Ánh mắt Lương Thiên Dật đỏ bừng, yết hầu trượt lên trượt xuống hai cái, nói: “Được rồi, anh gọi bọn họ vào đi, tôi khai...”
Cuối cùng Ôn Như Quy nhìn thoáng qua anh ta rồi xoay người ra bên ngoài, lúc anh vừa bước chân ra cửa, một tiếng trầm thấp từ bên trong truyền ra——
“Xin lỗi!”
Bước chân của Ôn Như Quy không dừng lại, ra ngoài nói cho người của tổ chuyên án.
Vân Chi
Người của tổ chuyên án nghe thấy Lương Thiên Dật chịu khai, ánh mắt lập tức sáng lên lập tức xông vào phòng giam.
Lương Thiên Dật khai hết toàn bộ.
Ngày đó Tưởng Bạch Hủy lùi lại ngày về nước một ngày, là vì trên đường đến sân bay bọn họ gặp phải một đặc vụ.
Đặc vụ kia nhân cơ hội muốn bọn họ làm gián điệp, đồng thời đưa ra thù lao cực kỳ hậu hĩnh, còn đồng ý sẽ giúp cả nhà bọn họ di cư và nhận được thẻ xanh.
Lúc đó, Tưởng Bạch Hủy đã có chút d.a.o động, nhưng anh ta lại từ chối, muốn trở về đền đáp Tổ quốc, sau khi trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa, tất cả đều rất không thuận lợi.
Người đặc vụ kia thấy Tưởng Bạch Hủy d.a.o động, cảm thấy bọn họ là người có thể xúi giục, bởi vậy sau khi bọn họ gặp phải thất bại, gián điệp trong nước đã tìm đến bọn họ.
Lần này, bọn họ đã không giữ được ý chí kiên định nữa.
Mặc dù chỉ là nhân viên nghiên cứu khoa học bình thường, nhưng anh ta có thiên phú, vì thế anh ta mượn danh tiếng tốt của mình tiếp xúc với đám chuyên gia công nghệ tên lửa đạn đạo của căn cứ, thỉnh thoảng còn xin bọn họ chỉ giáo một vài vấn đề về công nghệ.
Trong quá trình tiếp xúc, rất nhanh anh ta đã nhận ra được người nào không thể xúi giục, người nào có sơ hở có thể xúi giục, cuối cùng Vương Dũng Đức đã bị anh ta giật dây thành công.
Vương Dũng Đức là một trong những chuyên gia về công nghệ tên lửa đạn đạo, là nhân viên nghiên cứu và phát triển nòng cốt, chỉ là nhiều năm qua vẫn không thể leo lên trên.
Mặc dù tiền lương của nhân viên nghiên cứu khoa học không thấp, nhưng không đủ để lo cho con gái xuất ngoại du học.
Đúng vậy, con gái của Vương Dũng Đức muốn du học tự túc, nhưng nhà họ Vương không có tiền để cô ta xuất ngoại, Vương Dũng Đức rất yêu thương con gái, vì việc này đã đứng ngồi không yên, bởi vậy lúc Lương Thiên Dật đề nghị hợp tác, ông ta chỉ lo lắng một chút đã đồng ý.
Vì để không khiến những người khác chú ý, bình thường bọn họ không liên lạc không gặp mặt ở căn cứ, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không nói.
Vương Dũng Đức viết thông số kỹ thuật cho anh ta trên xe Nhà nước, bởi vì làm quá bí mật, nên ngay từ đầu, tổ chuyên án mới không nghi ngờ bọn họ.