Trà Xanh Mê Người - 15.1
Cập nhật lúc: 2024-11-02 09:19:49
Lượt xem: 8
Chương 15.1:
Trận bóng rổ của Biên Hành diễn ra vào ba mươi phút giờ ra chơi buổi sáng hôm nay, chiếm dụng thời gian lên lớp là chuyện không thể, nếu không các giáo viên sẽ nổi giận.
Sau tiết thứ hai, Lâm Thời Trà đến cửa hàng trường học mua một chai nước khoáng lạnh, bên ngoài sân bóng rổ đã chật kín người, Lâm Thời Trà chen chúc mãi mới vào được bên trong.
Sự xuất hiện của Lâm Thời Trà ít nhiều thu hút sự chú ý của một số người.
Trên sân đấu, một đám thiếu niên nhiệt huyết đang hăng say thi đấu, ánh sáng vàng nhạt hoà vào những giọt mồ hôi trong suốt bay múa trên sân bóng rổ, tiếng hò reo cổ vũ vang dội.
Ánh mắt Lâm Thời Trà dõi theo Biên Hành, cô ôm một chai nước suối đứng đó, như thể trong mắt chỉ có mình Biên Hành.
Trận thế lớn như vậy, đương nhiên Biên Hành cũng chú ý đến Lâm Thời Trà, cậu ấy đang dẫn bóng bỗng thu hồi ánh mắt, động tác nhanh nhẹn chuyền bóng cho đồng đội, chạy như bay trên sân đấu, lúc thở hổn hển không nhịn được quay đầu nhìn cô.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Chết tiệt!
Biên Hành thầm mắng một tiếng.
Sáng sớm, Trì Tỉnh trốn học cũng đến quán ăn sáng ở khu thành Tây, đợi đến mười giờ cũng không thấy Lâm Thời Trà đến. Cả đêm qua cậu ta không ngủ, nằm trên giường lăn qua lộn lại trằn trọc, cậu ta tức giận vì Lâm Thời Trà không biết điều, nhưng càng tức bản thân mình hơn, cậu ta cảm thấy mình thật vô dụng, bởi vì cho dù Lâm Thời Trà nói như vậy cậu ta vẫn không thể ghét cô.
Cậu ta sống đến ngần này tuổi cũng chưa từng thích ai như vậy, muốn ở bên cô, muốn ôm cô, thậm chí muốn hôn cô, tóc cô rất thơm, cơ thể cũng rất thơm, nhưng trước kia cô không cho phép cậu ta đến gần quá mức.
Thì ra cô không thích mình...
Sao lại bị xem thường thế này.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Tỉnh mang theo quầng thâm mắt, vẫn không nhịn được mà đến đó.
Mười giờ đúng, Trì Tỉnh đứng dưới gốc cây long não ở khu thành Tây tự mắng mình một trận, nhưng càng mắng càng thấy tủi thân, cuối cùng đành bắt xe đến trường Trung học Thủy Lộ số 1.
Lúc này Trung học Thủy Lộ số 1 rất náo nhiệt, Trì Tỉnh lẻn vào trường, rón rén như mèo, thỉnh thoảng gặp học sinh, cậu lại ta lập tức đứng thẳng người ho khan một tiếng, ra vẻ nghiêm nghị. Dù sao khuôn mặt này của cậu ta đi đâu cũng có người nhận ra, cậu ta chính là đại ca khét tiếng, không chỉ là đại ca của một trường mà là đại ca của đại ca nhiều trường trong vòng bán kính mười mấy cây số.
Học sinh kia nhìn thấy Trì Tỉnh thì lập tức sợ đến mức bỏ chạy, sợ chạy chậm một bước sẽ bị cậu ta tóm lấy bắt nạt.
“Này, cậu kia, đứng lại!”
“Lớp 11/3 ở đâu?” Trì Tỉnh hỏi.
Học sinh kia run rẩy chỉ tay, sau đó chạy biến.
“Sợ cái quỷ!” Trì Tỉnh lẩm bẩm một câu, cậu ta nhìn về phía tòa nhà dạy học, lại sốt ruột đi tới đi lui hai vòng, sau đó mới sải bước đi về phía mục tiêu.
Trọng tài thổi còi, hiệp một kết thúc, tỉ số hoà, bước vào giờ nghỉ giải lao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/15-1.html.]
Lâm Thời Trà cầm nước định đi đưa cho Biên Hành, Biên Hành dùng khăn lau mồ hôi trên cổ, không chủ động tìm Lâm Thời Trà nhưng vẫn âm thầm chú ý đến cô.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Bỗng một giọng nói giận dữ vang lên, hiện trường lập tức im lặng.
Trong đám đông có một người đi vào, cậu ta lạnh mặt liếc nhìn Biên Hành, nhếch mép cười lạnh một tiếng, không nói hai lời lập tức kéo tay Lâm Thời Trà: “Đi theo tôi!”
“Là Trì Tỉnh!”
“Trì Tỉnh kìa!”
“Cậu ta không học trường mình mà! Sao vào được vậy?”
“Tìm Lâm Thời Trà... Trời ạ, rốt cuộc mấy người này là tình huống gì vậy?”
“Sắc mặt của Biên Hành có vẻ không tốt lắm...”
Tiếng bàn tán xung quanh vang lên.
Biên Hành đứng im tại chỗ, bàn tay cầm khăn dần siết chặt, cơ bắp trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn, một lúc sau, cậu ấy ném khăn mặt xuống rồi đuổi theo.
“Này này! Biên Hành, hiệp hai sắp bắt đầu rồi!”
Phía sau có người ngăn cậu ấy lại nhưng không thành công.
Trì Tỉnh nắm chặt lấy cổ tay Lâm Thời Trà khiến cô đau đớn, cô giãy giụa hồi lâu Trì Tỉnh mới hất tay cô ra, xung quanh là con đường nhỏ rợp bóng cây trúc, Trì Tỉnh tức giận nói: “Hay lắm, Lâm Thời Trà, tôi ở thành Tây đợi cậu bao lâu, thì ra là cậu đi xem Biên Hành thi đấu, cậu dám cho tôi leo cây!” Nói đến cuối cùng, giọng nói đã trở nên phẫn nộ và đau lòng.
Đôi mắt Trì Tỉnh đỏ hoe.
Lâm Thời Trà xoa xoa cổ tay, nói: “Nhưng hôm qua là cậu nói không cho tôi đi mà, tôi đâu biết cậu đợi tôi.” Cô đưa tay muốn nắm lấy tay Trì Tỉnh nhưng bị cậu ta hất ra: “Đừng động vào tôi!”
“Tôi đau...” Cô uất ức giơ tay lên.
“Tôi còn đau hơn!” Trì Tỉnh thở hổn hển, trái tim như thắt lại.
Trì Tỉnh nhìn Lâm Thời Trà chằm chằm: “Lâm Thời Trà, tôi có thể tiếp tục thích cậu, có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có thể bỏ qua tất cả, nhưng cậu phải cắt đứt với tất cả bọn họ, chỉ được phép chọn mình tôi. Nếu không, cậu đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!”
Lâm Thời Trà chớp chớp mắt.
Biên Hành đứng ở đầu con đường nhỏ, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía bên này.
Lâm Thời Trà nhìn Biên Hành, rồi lại nhìn Trì Tỉnh.
Trì Tỉnh cao giọng: “Cậu chọn đi!”