Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trà Xanh Mê Người - 21.1

Cập nhật lúc: 2024-11-04 18:32:25
Lượt xem: 17

Chương 21.1:

Âm sắc của Thẩm Mặc rất đặc biệt, một người như cậu ấy ở trong giới giải trí có lợi thế bẩm sinh, cộng thêm việc có Thẩm Hàn Tinh là mẹ, chắc chắn xuất phát điểm của cậu ấy sẽ cao hơn rất nhiều so với người bình thường. Cậu ấy sinh ra là để dành cho ca hát.

Giọng hát vừa ngọt ngào vừa cool ngầu của cậu ấy chắc chắn sẽ thu hút vô số người hâm mộ. Có điều lúc này, Thẩm Mặc không sử dụng bất kỳ kỹ thuật nào mà chỉ dùng giọng hát nguyên bản, trong trẻo nhất của mình, khẽ hát cho Lâm Thời Trà nghe một bài hát mà cô không biết tên.

Giờ khắc này dường như thời gian buổi chiều trôi chậm lại, Lâm Thời Trà có thể nghe thấy tiếng ve kêu, tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ, còn có tiếng cười đùa vui vẻ của những đứa trẻ trong vườn hoa dưới khu nhà bệnh nhân. Mọi thứ thật tươi đẹp.

Một khúc hát kết thúc, Lâm Thời Trà hỏi: “Bài hát gì vậy? Hay quá.”

“Cậu thích là mình vui rồi.” Thẩm Mặc nở nụ cười vui vẻ, lấy ra một chiếc MP3: “Mình đã ghi âm vài bài hát, tối đến nếu cậu không ngủ được thì có thể đeo tai nghe vào nghe thử, hi vọng có thể giúp cậu dễ ngủ hơn.”

“Ừ, cảm ơn cậu.” Lâm Thời Trà vui vẻ nhận lấy chiếc MP3 màu hồng và tai nghe.

Lâm Thời Trà không hề biết tất cả những bài hát trong đó đều là do Thẩm Mặc tự sáng tác và hát tặng riêng cho cô. Cậu ấy chợt nhận ra bản thân mình cũng rất ích kỷ, cậu ấy chỉ muốn hát cho một mình Lâm Thời Trà nghe, không muốn người khác nghe trộm.

“Sau này cậu nhất định sẽ có rất nhiều người hâm mộ.” Lâm Thời Trà nở nụ cười rạng rỡ: “Mình rất muốn được đến xem buổi trình diễn của cậu.”

Thẩm Mặc cũng nghĩ như vậy, cổ họng cậu ấy nghẹn lại nhưng vẫn cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Nhưng mà âm thanh trong buổi hòa nhạc rất lớn, cậu sẽ không thoải mái đâu.”

“Ngoan nào, chờ cậu khỏe lại, mình sẽ dẫn cậu đi xem concert của mình, được không?”

Nụ cười trên gương mặt Lâm Thời Trà biến mất vài phần, cô khẽ đáp: “Ừ.” Ngoài ra không nói thêm gì nữa.

Buổi tối có vài người đến bệnh viện, tất cả đều là người mà Lâm Thời Trà chưa từng gặp mặt. Người phụ nữ đi phía sau Thẩm Mặc đeo mũ, kính râm và khẩu trang, ăn mặc rất kín đáo, mọi người có mặt ở đó không cần đoán cũng biết người này chính là Thẩm Hàn Tinh.

Người đi cùng Trì Tỉnh là mẹ của cậu ta, còn có bác sĩ phẫu thuật mà bà ấy mời đến.

Hoắc Dĩ Nam, Biên Hành và bà cụ Lâm đều ở đó.

Sau khi bác sĩ phẫu thuật tìm hiểu sơ qua tình trạng của Lâm Thời Trà, ông ấy lấy dụng cụ chuyên dụng ra kiểm tra cho cô, sau đó trầm giọng nói: “Tình trạng bây giờ của bệnh nhân không được tốt lắm nhưng cần phải kiểm tra kỹ càng hơn mới có thể đưa ra kết luận chính xác.” Bản thân ông ấy cũng biết ca phẫu thuật này rất khó, trong lòng không mấy chắc chắn nhưng vì nể mặt mẹ của Trì Tỉnh nên mới nhận lời.

Dù là chuyên gia cấy ghép tủy nổi tiếng nhất cả nước nhưng ông ấy chưa từng thực hiện ca phẫu thuật nào mà bệnh nhân đã trì hoãn điều trị mười mấy năm như vậy.

Thẩm Hàn Tinh lên tiếng: “Làm phiền ông rồi, chỉ cần có thể nâng cao tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật, để cho con bé bình an vượt qua thì cần bao nhiêu tiền cũng được.” Bà ấy nói chuyện rất hào phóng.

Bà cụ Lâm vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, hay là ghép tủy của tôi cho con bé đi, tôi rất khỏe mạnh! Trước đây tôi đã từng đến bệnh viện làm xét nghiệm rồi, tủy của tôi và Trà Trà phù hợp.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, Lâm Thời Trà thậm chí còn cố gắng ngồi dậy: “Không được đâu bà nội!” Cô kiên quyết phản đối.

“Cháu đừng nói nữa!” Bà cụ Lâm lần đầu tiên quát Lâm Thời Trà, sau đó bà ấy quay sang nói với Thẩm Hàn Tinh: “Con bé này rất có tương lai, sau này nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền để trả cho cô, bây giờ tôi sẽ bảo nó viết giấy nợ, sau này có tiền sẽ...”

Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)

Thẩm Hàn Tinh mỉm cười ngắt lời: “Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu bác.” Nói rồi bà ấy nhìn Thẩm Mặc đang đứng bên cạnh, nói tiếp: “A Mặc nhà tôi thật lòng thích Trà Trà, nếu như con bé có thể khỏe mạnh, nó chính là con dâu của tôi, tôi bỏ tiền ra để làm phẫu thuật cho con dâu chẳng phải là chuyện nên làm sao?”

Gương mặt Thẩm Mặc trong nháy mắt đỏ bừng, đầu bốc khói, ngại ngùng không dám nhìn biểu cảm của Lâm Thời Trà.

Ba người còn lại im lặng không nói gì, hiển nhiên trong tình cảnh bây giờ tranh cãi về vấn đề này là hoàn toàn vô nghĩa, ngay cả Trì Tỉnh lúc nào cũng ghen nổ đom đóm cũng không hề lên tiếng phản đối.

Mẹ của Trì Tỉnh đứng phía sau tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận đến mức giơ chân đá vào con trai mình.

Vì chuyên gia đã đồng ý tiếp nhận ca phẫu thuật nên đương nhiên là phải làm thủ tục chuyển viện cho Lâm Thời Trà. Mọi người tất bật lo liệu đến tận chiều mới hoàn tất thủ tục. Trên xe, Lâm Thời Trà nắm c.h.ặ.t t.a.y bà nội, nghẹn ngào nói: “Bà nội...”

Vẻ mặt căng thẳng của bà cụ Lâm suốt mấy ngày qua đã giãn ra rất nhiều, dường như đã nhìn thấy hy vọng. Bà ấy quay sang nói với cô: “Trà Trà ngoan, bà nội đã lớn tuổi rồi, chẳng sống được bao lâu nữa đâu, còn cháu thì còn trẻ, bà bằng lòng hiến tủy cho cháu, cháu là người mà bà yêu thương nhất.” Bà ấy biết Lâm Thời Trà đang lo lắng sau khi cấy ghép, sức khỏe của bà ấy sẽ yếu đi rất nhiều, bởi vì người già không chịu được phẫu thuật lớn như vậy, huống chi là lấy đi một phần cơ thể.

Lâm Thời Trà không kìm được bật khóc.

Dù là Trì Tỉnh, Biên Hành, Thẩm Mặc hay là Hoắc Dĩ Nam, chưa từng có ai nhìn thấy Lâm Thời Trà khóc vì bệnh tình của bản thân. Cô không phải là người mạnh mẽ, chỉ là đã quen với việc âm thầm chấp nhận cái c.h.ế.t đang đến gần, trái lại là bọn họ không cam tâm.

“Cháu sẽ sống trong dằn vặt cả đời.” Lâm Thời Trà nói.

Sau khi chuyển viện, bác sĩ nhanh chóng sắp xếp cho Lâm Thời Trà làm kiểm tra nhưng kết quả thì cần phải chờ đợi.

Khoảng thời gian này mọi người đều chìm trong sự tĩnh lặng đến kỳ lạ.

Thẩm Hàn Tinh bận rộn với công việc, không ở lại bệnh viện với Lâm Thời Trà quá lâu, chỉ nói chuyện và tìm hiểu về cô một chút rồi sau đó quay về đoàn phim. Trước khi rời đi, bà ấy không quên dặn dò Thẩm Mặc phải chăm sóc Lâm Thời Trà thật tốt.

Thẩm Mặc kéo Thẩm Hàn Tinh lại, hai mẹ con nói chuyện với nhau ở bên ngoài phòng bệnh.

“Mẹ, con muốn debut.” Thẩm Mặc nói.

Thẩm Hàn Tinh kinh ngạc: “Bây giờ sao?”

“Con đã đồng ý với Trà Trà rồi, chờ cậu ấy khỏi bệnh, con sẽ dẫn cậu ấy đi xem buổi trình diễn của con, vì vậy con muốn debut càng sớm càng tốt. Hơn nữa bây giờ cũng là thời điểm thích hợp mà phải không mẹ? Con biết có rất nhiều người đang tò mò về con.” Thẩm Mặc nói.

Thẩm Hàn Tinh bất lực xoa đầu con trai, thở dài nói: “Con giống hệt cha con vậy.” Sau đó bà ấy nói tiếp: “Được rồi, mẹ biết rồi, con đến Giải Trí Thánh Tinh đi, mẹ sẽ bảo người ta soạn thảo hợp đồng, bọn họ đã muốn ký hợp đồng với con từ lâu rồi.”

“Không phải con đã sáng tác vài bài hát rồi sao? Mẹ nghe chú Lý của con nói là rất hay, nếu dùng làm bài hát debut thì chắc chắn sẽ hot.” Thẩm Hàn Tinh đề nghị.

Kết quả Thẩm Mặc không được tự nhiên lắc đầu: “Không được, đó là những bài hát con tặng cho Trà Trà, con không muốn cho người khác nghe.”

“Cái thằng bé này.” Thẩm Hàn Tinh trừng mắt nhìn con trai.

Bên này, mẹ của Trì Tỉnh vừa mắng vừa lôi cậu ta ra khỏi bệnh viện: “Con nói con tốn bao nhiêu công sức để cầu xin bà đây, kết quả người ta vốn không phải là bạn gái của con! Vậy mà con còn làm ra vẻ nhất định cưới được người ta rồi, mẹ không đánh c.h.ế.t con!”

Trì Tỉnh ôm lấy đầu, kêu lên: “Mẹ tức giận như vậy làm gì, dù sao thì con cũng sẽ trả tiền thay cô ấy mà, Trà Trà có muốn lấy chồng hay không là do cô ấy quyết định, Thẩm Mặc như vậy cũng có ích gì?”

“Con giỏi lắm! Con trả tiền thay con bé cơ đấy!” Mẹ của Trì Tỉnh giơ tay lên định đánh.

Trì Tỉnh sợ hãi nhưng không dám né tránh: “Mẹ, mẹ là bác sĩ, mẹ đâu phải cảnh sát, sao cứ động một tí là lại đánh con giống như cha thế?”

“Cha con biết không đánh c.h.ế.t con!”

“Vậy thì mẹ đừng nói với ông ấy...” Trì Tỉnh ngừng một chút, sau đó nói tiếp: “Sau này con sẽ không làm loạn nữa, con sẽ học hành cho tử tế, thi vào trường cảnh sát, chẳng phải đó là điều mà cha luôn mong muốn sao?” Giọng điệu của cậu ta cũng thay đổi.

Mẹ của Trì Tỉnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy phức tạp, bà ấy im lặng không nói gì nữa.

Trong phòng bệnh, cuối cùng thì Hoắc Dĩ Nam cũng đã nhắn tin trả lời Lâm Thời Trà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/21-1.html.]

Lâm Thời Trà nhìn thấy lời giải của bài toán thứ mười, cô ngẩng đầu lên nhìn Hoắc Dĩ Nam, nói: “Đã qua mười tiếng rồi, cậu xem cậu kìa, bỏ lỡ thời gian tốt nhất rồi đấy.” Nói rồi cô mỉm cười tinh nghịch, nói tiếp: “Nhưng mà bởi vì cậu là trường hợp đặc biệt nên mình sẽ cho cậu thêm thời gian, chúc mừng cậu đã vượt qua thử thách.”

Hoắc Dĩ Nam nhìn Lâm Thời Trà, hỏi: “Phần thưởng của mình đâu?”

Lâm Thời Trà bật cười khanh khách: “Mình lừa cậu đấy, mình không có chuẩn bị phần thưởng nào đâu, tại vì cậu không chịu nói chuyện với mình.” Cô chớp mắt, ranh mãnh như mọi khi.

“Vậy mình có thể tự đến lấy không?” Hoắc Dĩ Nam hỏi.

Lâm Thời Trà vui vẻ gật đầu: “Được chứ.”

Được sự cho phép của Lâm Thời Trà, Hoắc Dĩ Nam liền cúi người xuống gần cô hơn. Động tác của cậu ấy rất chậm, cậu ấy có thể nhìn thấy hàng mi của Lâm Thời Trà khẽ run. Cậu ấy muốn hôn cô nhưng lại không nỡ khiến cô phải khó xử, vì vậy cậu ấy chỉ giữ nguyên tư thế đó hồi lâu, sau đó di chuyển lên một chút, đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi lại chuyển xuống chóp mũi cô.

Hơi thở của cậu ấy ấm áp nhưng lại rất nhẹ nhàng, giống như con người cậu ấy vậy, mang theo một chút mờ nhạt, xa cách.

“Cậu không hôn mình là vì cậu không thích mình sao?” Lâm Thời Trà hỏi.

Khóe môi Hoắc Dĩ Nam khẽ nhếch lên, nụ cười khó hiểu hiện lên trên gương mặt cậu ấy: “Vậy cậu hỏi mình như vậy là cố ý sao?”

Lâm Thời Trà giả vờ vô tội, kéo chăn lên che kín mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn Hoắc Dĩ Nam.

Không phải cậu ấy không thích cô nên mới không hôn mà bởi vì quá thích cô, cho nên mới không có cách nào hôn cô. Cậu ấy cũng khao khát muốn chiếm hữu cô, muốn cô thuộc về mình nhưng lý trí lại mách bảo cậu ấy rằng điều đó là không thể.

Bây giờ cả bốn người bọn họ, bao gồm cả cậu ấy đều đang cố gắng hết sức vì mạng sống của cô, bọn họ ngầm đồng ý cạnh tranh công bằng, trước khi Lâm Thời Trà khỏi bệnh, sẽ không ai được phép manh động.

Hôm sau cuối cùng kết quả kiểm tra cũng đã có.

Vẻ mặt bác sĩ rất nặng nề, ông ấy gọi tất cả mọi người đến, trên tay cầm kết quả kiểm tra: “Kết quả kiểm tra đã có, rất tiếc phải báo cho mọi người biết, dù tôi có dốc hết toàn lực cũng không thể đảm bảo tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này. Kể cả mọi chuyện đều thuận lợi, bệnh nhân không đột ngột lên cơn đau trong quá trình phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng chỉ có bốn mươi phần trăm.”

“Hơn nữa, như mọi người đã biết, bệnh tình của bệnh nhân không có quy luật, không ai có thể đảm bảo là cô ấy sẽ không lên cơn đau trong lúc phẫu thuật. Một khi cơn đau tái phát, cô ấy sẽ không thể nào sống sót.”

Đây là một tin tức vô cùng nặng nề.

Nói cách khác, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật là bốn mươi phần trăm nhưng Lâm Thời Trà vẫn có khả năng sẽ lên cơn đau, nếu điều đó xảy ra, tỷ lệ thành công sẽ lập tức giảm xuống không phần trăm, kết hợp cả hai điều này, tỷ lệ thành công thực sự chỉ còn khoảng mười mấy phần trăm.

Âm thanh xôn xao vang lên bên ngoài phòng bệnh.

Lâm Thời Trà nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn về phía khung cảnh về đêm bên ngoài cửa sổ.

Sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, khác với việc bị người khác hãm hại. Nếu là bị hãm hại, Lâm Thời Trà có thể dựa vào nỗ lực của bản thân để né tránh, để nguyên chủ sống sót nhưng quy luật tự nhiên thì làm sao có thể né tránh?

Nguyên chủ vì đột nhiên lên cơn đau trong lúc phẫu thuật, kết quả là ca phẫu thuật thất bại, cô ấy cũng vì vậy mà mất.

Đây là điều mà Lâm Thời Trà không thể nào thay đổi được, cô không phải là thần thánh.

Bên ngoài vang lên tiếng khóc lóc thảm thiết của bà cụ Lâm xen lẫn với những tiếng tranh cãi.

Màn đêm buông xuống, người trực đêm hôm nay là Trì Tỉnh.

Trì Tỉnh biết Lâm Thời Trà vẫn chưa ngủ nhưng cậu ấy không nói gì, giả vờ như cô đã ngủ, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Cả hai đều yên lặng, không biết đã bao lâu trôi qua, Lâm Thời Trà bỗng lên tiếng: “Trì Tỉnh, mình muốn trở về trường học.”

“Không được, cậu còn chưa...” Trì Tỉnh vô thức phản đối.

Lâm Thời Trà ngắt lời cậu ấy: “Mình sẽ c.h.ế.t trên bàn mổ đấy, Trì Tỉnh.”

Trì Tỉnh nghẹn ngào, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông: “Cậu đừng như vậy.”

“Mình muốn ở quãng thời gian cuối cùng được sống thật tốt, mình muốn đi dạo phố mua quần áo, mình muốn ca hát nhảy múa, muốn nghe giáo viên giảng bài, muốn nhìn ra ngoài cửa sổ xem ve sầu kêu inh ỏi lúc đang học, mình không muốn ở trong phòng bệnh u ám này nữa.”

Giọt nước mắt của Trì Tỉnh rơi xuống vết thương của Lâm Thời Trà, cô rụt tay lại.

Cuối cùng, Trì Tỉnh khàn giọng nói: “Được.”

Thủ tục xuất viện được làm rất nhanh, buổi chiều ngày hôm sau Lâm Thời Trà đã xuất hiện ở trường Trung học số 1 Thủy Lộ. Lâm Thời Trà đột nhiên đến lớp khiến cả trường kinh ngạc, đi trên đường ai cũng nhìn cô nhưng phần nhiều là nhìn những người đi bên cạnh Lâm Thời Trà.

Biên Hành, Trì Tỉnh và Hoắc Dĩ Nam.

Sau đó, một tin tức khiến cả trường bùng nổ: Trì Tỉnh và Hoắc Dĩ Nam chuyển trường!! Cả hai đều học lớp của Lâm Thời Trà, nghe đâu đã có người đến phòng giáo vụ chuyển bàn ghế rồi!!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

A, may mà Thẩm Mặc không chuyển đi.

Học sinh trường nghệ thuật đều thở phào nhẹ nhõm.

Vừa mới yên tâm được một chút thì chiều hôm đó khi tiết học sắp kết thúc, một người thở hổn hển chạy vào lớp, cả lớp nhốn nháo cả lên, người đến chính là Thẩm Mặc, trên mặt cậu ấy còn đang trang điểm, rõ ràng là vừa ghi hình xong, chưa kịp thay đồng phục.

Nữ sinh bên dưới che mắt: “... Trời ơi chói mắt quá, đây chính là thần thái của minh tinh sao?”

“Ba người họ đều chuyển đến trường chúng ta, chẳng lẽ kiếp trước lớp mình đã giải cứu dải ngân hà sao? Ngày nào cũng được ngắm trai đẹp, mình không bao giờ ngủ gật trong lớp nữa.”

“Còn có học trưởng Biên Hành nữa chứ.”

Tầng trên lớp 12, giáo viên bất lực: “... Biên Hành, em là học sinh lớp 12, không thể chuyển xuống lớp 11 được, em bỏ ý định đó đi.”

Biên Hành: “...” Khóc ròng.

Nhưng vừa tan học, Biên Hành đã vội vàng chạy xuống lớp 11.

Trì Tỉnh, Hoắc Dĩ Nam và Thẩm Mặc đã thành công chiếm lĩnh vị trí xung quanh Lâm Thời Trà, bên trái, bên phải và cả phía sau.

Biên Hành vừa vào lớp đã thấy Thẩm Mặc đang dỗ dành Lâm Thời Trà uống sữa, Trì Tỉnh thì bóc quýt, ngay cả Hoắc Dĩ Nam lạnh lùng cũng đã làm xong bài tập đặt trước mặt Lâm Thời Trà: “Làm xong bài tập rồi này.”

Giáo viên Toán: ??? Trò Hoắc, em… ?

Làm bài tập hộ người khác trắng trợn như vậy luôn hả?

Loading...