Trà Xanh Mê Người - 37
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:14:08
Lượt xem: 7
"Khóc cái gì?" Hoàng Thượng ôm nàng vào lòng, giọng an ủi nhưng rõ ràng đầy bực bội.
“Ngài nói sẽ móc mắt thần thiếp.” Lâm Thời Trà cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ.
Phía trên, Hoàng Thượng đang dỗ dành, trong khi bên dưới, Nhiếp chính vương Kỳ Dạ nhướng mày, giả vờ như không thấy gì, cúi đầu uống rượu, vẻ mặt thong thả đầy lãnh đạm.
Nhìn qua những người khác, cũng đều làm như không hay biết gì.
Minh Quý phi, thủ đoạn cao tay nha.
Có thể khiến Hoàng Thượng đến mức như vậy.
Kỳ Dạ suy tư, nhìn dáng vẻ nàng khóc như hoa lê vũ đái, Hoàng Thượng ở bên cạnh lại không hề tức giận, thậm chí còn đang dỗ dành nàng.
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Đây đúng đã là một kỳ tích.
Chẳng trách có kẻ muốn dùng Minh Quý phi làm mồi nhử, gây chia rẽ giữa hắn và Hoàng Thượng. Chỉ là đến nay vẫn chưa tìm ra kẻ đứng sau. Cái này thật khó hiểu, vì mạng lưới tình báo của Kỳ Dạ rất rộng, không thể không điều tra ra được. Trừ khi kẻ đó...
Kỳ Dạ nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn, rồi ngẩng đầu liếc nhìn Hoàng Thượng trên cao.
Kẻ chia rẽ thực chất chính là một thuộc hạ của Thái tử. Tên mưu sĩ của Thái tử tự ý hành động, kéo theo Lâm Thời Trà vào vòng xoáy này, cuối cùng đã bị chính Thái tử xử lý. Lâm Thời Trà giúp y che đậy, nên Kỳ Dạ không thể tìm ra được dấu vết.
Điều nàng cần làm chính là đẩy hết tội lỗi lên Hoàng Thượng, khiến hai người đó tự xung đột lẫn nhau.
Có lẽ Thái tử cũng chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng y phản ứng rất nhanh, lập tức thuận thế mà hành động.
Tất nhiên, đây không phải là kế sách hoàn hảo. Tất cả phụ thuộc vào việc Hoàng Thượng có hoàn toàn tin tưởng Kỳ Dạ hay không. Nhưng Lâm Thời Trà tin rằng Hoàng Thượng không thể. Từ xưa đến nay Hoàng Thượng luôn mang lòng nghi ngờ, dù Kỳ Dạ có công lớn, cũng không thể quên "công cao át chủ". Bất kỳ tình huynh đệ nào dính đến quyền lực đều sẽ nảy sinh vấn đề.
Lâm Thời Trà nhẹ nhàng lau nước mắt, không vờ yếu mềm để làm vừa lòng Hoàng Thượng nữa. Hôm nay, nàng giả vờ nhìn Hạ Tầm, rồi khóc, tất cả những mục đích nàng cần đã đạt được.
Phần còn lại sẽ được nàng tính toán kỹ lưỡng.
Bữa tiệc tối kết thúc rất muộn, bầu trời đã tối đen, màu đen tựa như một tấm màn che phủ kín cả bầu trời.
Kỳ Dạ bước ra khỏi cung Lưu Kim, lập tức thấy một nữ nhân trong bộ y phục hoa lệ màu vàng nhạt đứng trước bậc thềm, dường như đang chờ ai đó. Nàng vô tình quay đầu lại rồi nhìn thấy hắn. Sau một chút sững sờ, nàng khẽ gập gối hành lễ: "Nhiếp Chính Vương." Lời lẽ cung kính nhưng giọng điệu lạnh nhạt.
Kỳ Dạ nhớ lại ngày trước khi nhìn thấy vụn bánh đậu trên khóe miệng nàng, cảm giác trong lòng hắn có chút phức tạp. “Quý phi nương nương.” Hai người lịch sự chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/37.html.]
Ngoài ra, hai người không nói thêm gì nữa. Kỳ Dạ bước qua nàng, vài giây sau, hắn nghe thấy tiếng ai đó hành lễ với nàng từ phía sau. Hắn khẽ liếc qua, là Hạ Tầm và thê tử của hắn ta, Lâm Thời Vy.
Phải nói rằng, đã bốn, năm tháng Lâm Thời Trà nhập cung mà chưa từng gặp lại người nhà.
Hoàng Thượng cưỡng ép đoạt lấy nàng, chuyện này Hạ Tầm cũng hiểu rõ, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến hắn ta.
Hạ Tầm chủ động tránh mặt: “Thần xin cáo lui trước.” Hắn ta đi tới đình nhỏ phía trước đợi Lâm Thời Vy.
Lâm Thời Trà coi như không thấy, cũng không đáp lời.
trong lòng Lâm Thời Vy đầy lo lắng, nhưng không dám thể hiện ra: “Tỷ tỷ…?”
“Ngươi cùng ta đi dạo ở hành lang bên kia, lát nữa bổn cung sẽ sai người đưa ngươi đi gặp Hạ công tử.” Giọng Lâm Thời Trà lạnh nhạt, nàng nắm tay Lâm Thời Vy, ép nàng ta đi theo.
Lâm Thời Vy vội vàng đi theo, không dám phản kháng: “Vâng.” Nàng ta đồng ý.
Dưới hành lang, không gian cực kỳ yên tĩnh, trên đầu là những dây leo xanh mướt cùng với những bông hoa bìm bìm màu tím nở rộ. Lâm Thời Vy ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh trăng bạc chiếu qua những kẽ hở giữa đám dây leo.
“Ngươi mang thai rồi, bổn cung còn chưa thưởng cho ngươi thứ gì.”
Giọng nói lạnh lẽo của Lâm Thời Trà vang lên từ phía trước, Lâm Thời Vy vội vã từ chối: “Không cần đâu, tỷ tỷ ở trong cung cũng không dễ dàng, muội biết mà.”
Nàng nhắc đến việc mang thai, khiến Lâm Thời Vy rối bời, đến mười cái miệng cũng không thể giải thích nổi. Nàng ta chẳng biết bắt đầu từ đâu: “Chuyện… chuyện muội mang thai, là… là do muội cùng chàng ấy say rượu, ngoài điều đó ra, chúng ta không có hành động thân mật nào khác.”
Thường ngày, hai người bọn họ không ngủ chung một phòng. Hạ Tầm thích ngủ ở thư phòng, còn Lâm Thời Vy thì vui vẻ không gọi hắn ta, một mình lăn lộn trên chiếc giường lớn.
“Ta không hỏi chuyện đó.” Lâm Thời Trà quay lại, lộ vẻ ngạc nhiên.
“Ơ?” Lâm Thời Vy sững sờ, đôi mắt tròn xoe nhìn Lâm Thời Trà, ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì.
“Mẫu thân dạo này thế nào rồi?” Sắc mặt Lâm Thời Trà dịu lại đôi chút, hỏi thăm về phu nhân Thị lang.
Lâm Thời Vy như một nhà sư đứng giữa sự mờ mịt: “Mẫu thân vẫn khỏe. Dạo gần đây người rất thích đánh bài lá cùng với đại phu nhân nhà họ Trương ở bên cạnh, thường ăn tối xong mới về phủ.”
Đôi mắt Lâm Thời Trà nheo lại: “Vy Vy, ngươi có tin tưởng tỷ tỷ không?” Nàng hỏi.
Lâm Thời Vy không hiểu dụng ý của câu hỏi: “Tất nhiên là tin rồi.” Hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tỷ tỷ đối với nàng ta tốt như thế nào, sao nàng ta có thể không biết được?