Trà Xanh Mê Người - 39
Cập nhật lúc: 2024-11-10 13:43:53
Lượt xem: 7
Chương 39:
Ha ha, nam nhân đều là móng heo cả.
Đã nói sau khi lên ngôi hoàng đế sẽ không nạp phi, kết quả mới có mấy ngày đã nói với nàng là muốn đưa nữ nhi của phi tần khác đến nuôi dưới danh nghĩa của nàng.
Lâm Thời Trà trở mình nằm trên giường.
Nhưng Kỳ Dạ luôn là như vậy, lời nam nhân sao có thể tin được, bây giờ hắn đã là hoàng đế, đương nhiên là muốn nối dõi tông đường, suy nghĩ cho ngôi vị hoàng hậu của mình. Hiện tại nàng không thể sinh con, ngôi vị hoàng đế của hắn cũng không thể nhường cho người ngoài.
Lâm Thời Trà thở dài, nhắm mắt lại.
Cũng không biết tên biến thái Nguy Dịch Dao kia hiện giờ ra sao. Quân Yến Lâm đã đưa y đến biên quan, nơi đó nằm ở vùng giáp ranh giữa hai nước, phía trước chính là Ngụy Quốc vốn có thù hằn sâu sắc với Thịnh quốc.
Người ở đó sẽ đối xử với Nguy Dịch Dao đến từ Thịnh Quốc như thế nào đây?
Lâm Thời Trà trở mình, suy nghĩ một hồi, không lâu sau thì ngủ thiếp đi.
Nàng ngủ không ngon cho lắm, có lẽ bởi vì trạng thái của Lâm Thời Trà lúc này không an toàn nên không thể nào ngủ say được.
Trong lúc mơ màng, nàng nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ của Tiểu Đào đang ngồi bên cạnh.
Lâm Thời Trà mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Đào đang lau nước mắt: “Khóc cái gì?”
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
Tiểu Đào: “Nương nương tỉnh rồi.” Nàng ta vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt đỏ hoe, nức nở nói: “Thái tử điện hạ bị lưu đày, tân hoàng lại... đối xử với người như vậy.”
“Nương nương thật là khổ.” Tiểu Đào đi theo Lâm Thời Trà nhiều năm, sao có thể không rõ tình cảnh hiện giờ của Lâm Thời Trà, nàng ta rất đau lòng nhưng lại chẳng thể làm gì được.
“Không sao.” Lâm Thời Trà nhẹ giọng đáp, vỗ tay Tiểu Đào an ủi.
“Vốn dĩ ta chỉ là cái cớ để hắn tạo phản.” Giọng Lâm Thời Trà rất nhỏ, gần như lẫn vào không gian trong điện.
Tiểu Đào phẫn hận nói: “Còn tên hoàng đế c.h.ế.t tiệt kia dựa vào cái gì mà hạ thuốc người, người còn trẻ như vậy đã không thể làm mẫu thân, tâm địa hắn ta thật độc ác, ban đầu nô tỳ cứ tưởng hắn ta sủng ái. sẽ luôn đối xử tốt với người.”
Lâm Thời Trà mỉm cười, một lúc sau mới mở miệng: “Đế vương vô tình.”
“May mà tân hoàng phong người làm hoàng hậu, nếu không sau này người không con không cái, sẽ rất khó sống.” Tiểu Đào rầu rĩ nói.
“Ừ.” Lâm Thời Trà nhỏ giọng đáp.
Lâm Thời Trà dặn dò Tiểu Đào cẩn thận lời ăn tiếng nói, mọi chuyện coi như tạm thời lắng xuống. Kỳ Dạ cũng không cho người chuyển cung cho nàng, Lâm Thời Trà vẫn ở lại Phi Dực Dung, Khôn Ninh Cung nơi ở của hoàng hậu cứ thế bị bỏ trống.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã năm tháng trôi qua, mùa xuân lặng lẽ đến, tân hoàng đế đã củng cố được quyền lực, tổ chức tuyển tú ba năm một lần, hoàng đế và hoàng hậu cùng chủ trì.
Các tú nữ mới vào cung nhan sắc đều rất xinh đẹp, Lâm Thời Trà nhìn đến mê mẩn, nàng cũng không thật sự để tâm đến việc tuyển tú nữ, đều là Kỳ Dạ tự mình chọn lựa, chỉ là hắn thật sự không hứng thú với nữ sắc, chỉ cân nhắc đến việc nữ nhi của một số đại thần chắc chắn phải vào cung, rồi thuận miệng chọn đại vài người, việc tuyển tú cứ kết thúc như vậy.
Ban đêm hai bóng hình in trên cửa sổ.
Kỳ Dạ vừa xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay cái, vừa ngẩng đầu hỏi: “Hôm nay nàng không vui sao?”
Lâm Thời Trà đang soi gương trang điểm, nhìn thấy mặt mũi mơ hồ của Kỳ Dạ qua gương đồng, thản nhiên mở miệng: “Hoàng thượng muốn thần thiếp như thế nào.”
“Nàng ghen à?” Kỳ Dạ khẽ nhíu mày.
“Ghen?” Lâm Thời Trà đặt trâm phượng xuống, cất kỹ vào trong hộp, nghiêng đầu sang: “Thần thiếp nào có tư cách đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/39.html.]
Kỳ Dạ cảm thấy mất hứng: “Được rồi, không vui thì nói chuyện móc mỉa, trẫm không so đo với nàng.”
Lâm Thời Trà im lặng.
Kỳ Dạ nằm nghiêng trên chiếc giường nhỏ một lúc, sau đó đặt chiếc nhẫn trên tay xuống bàn, bước xuống giường, phất tay áo nói: “Ngươi lui xuống đi.”
Tiểu Đào cúi đầu, đặt chiếc lược xuống rồi lui ra.
Nàng ta hơi ngoái đầu lại nhìn Kỳ Dạ với vẻ nghi ngờ, Kỳ Dạ đang cầm lấy chiếc lược gỗ tự chải tóc cho Lâm Thời Trà.
“Hoàng thượng...” Nàng muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở lời như thế nào.
“Những ngày qua là trẫm đã lạnh nhạt với nàng, triều chính bề bộn nhiều việc, mong nàng thông cảm.” Giọng Kỳ Dạ rất nhẹ nhàng, cũng dịu dàng hơn một chút.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng thấy nàng khẽ rũ mi mắt xuống, bàn tay chậm rãi siết chặt, Kỳ Dạ chú ý đến động tác này, hắn ôm lấy eo nàng từ phía sau, đặt cằm lên đỉnh đầu nàng: “Đừng giận, trẫm xin lỗi, được không?”
Mắt Lâm Thời Trà đỏ hoe, quay đầu đi không nói gì.
“Hửm?” Hắn lại lên tiếng.
“Ta cảm thấy rất cô đơn.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng đáp lời: “Lúc nào ngài cũng bận rộn, không có ai nói chuyện với ta, cả ngày cứ ngồi trong Phi Dực Dung, ta cũng không biết phải sống sao nữa.”
Kỳ Dạ im lặng một lát rồi hỏi: “Nàng có thích trẫm không?”
Lâm Thời Trà hỏi lại: “Thần thiếp nên thích ai? Phu quân của ta là ngài, người sẽ bầu bạn với ta cả đời cũng là ngài.”
Câu nói này chính là một kiểu trả lời khác.
“Được rồi, sau này ta chắc chắn sẽ dành thời gian ở bên nàng.” Kỳ Dạ hứa hẹn: “Đi nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng.” Nàng đáp một tiếng, xoay người lại.
Kỳ Dạ bế ngang nàng lên, cùng nhau vào phòng trong, Tiểu Đào lặng lẽ tiến lên buông màn màu đỏ xuống che khuất cảnh tượng bên trong.
Kỳ Dạ phải thừa nhận nữ nhân này không tầm thường.
Trải qua nửa năm chung sống, hắn thấy tính tình nàng rất tốt, có đôi khi dường như tâm tư rất đơn giản, có đôi khi lại khó hiểu, có lẽ là tâm sự của nữ nhân thỉnh thoảng hắn cũng có hứng thú muốn tìm hiểu nhưng phần lớn thời gian là không đủ kiên nhẫn.
Kỳ Dạ phải thừa nhận trạng thái hiện tại của Lâm Thời Trà rất thích hợp làm hoàng hậu và nàng sẽ rất xứng đáng.
Đồng thời cơ thể của nàng cũng khiến hắn mê luyến, không phải Kỳ Dạ chưa từng gần gũi với nữ nhân nào khác nhưng dã tâm của hắn quá lớn, không cho rằng những chuyện đó có gì hấp dẫn, sau khi nếm thử cũng thấy hời hợt nhưng cơ thể của Lâm Thời Trà lại khác biệt.
Sau mỗi lần ở bên nàng, hắn đều phải kiêng hai ngày để giữ cho đầu óc minh mẫn, hắn nghiêm khắc với bản thân, không cho phép mình sa đắm vào dục vọng.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim sơn ca hót líu lo bên ngoài cửa sổ đánh thức Kỳ Dạ, đại thái giám Ngụy Hải vội vã bước vào, ở bên ngoài màn cầu kiến, Kỳ Dạ xoa xoa huyệt thái dương, liếc nhìn Lâm Thời Trà đang ngủ say.
Nàng cũng đã tỉnh, một tay chống giường mơ màng nhìn hắn.
Kỳ Dạ hơi phiền muộn, kéo chăn lại, vén màn bước ra ngoài: “Có chuyện gì mà hốt hoảng vậy?”
Ngụy Hải quỳ xuống đất bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, sáng sớm nay phủ Lâm đại nhân xảy ra chuyện lớn, Lâm phu nhân, phu nhân của Lâm đại nhân rơi xuống giếng mà chết.”
Vừa dứt lời, màn che đột nhiên bị kéo ra, hoàng hậu nương nương kéo vạt áo chạy ra ngoài, lớn tiếng hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"