Trà Xanh Mê Người - 46
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:45:02
Lượt xem: 9
“Chẳng phải cô cũng muốn ăn sao?” Mạnh Duy Tây hỏi Lý Tô Tô.
Lý Tô Tô cứng họng: “Tôi...” Cô ấy không nói nên lời, nhưng mà phải tiết kiệm chứ! “Vậy ngày mai không cần ăn cơm nữa à?”
“Chuyện ngày mai thì để mai tính.” Giọng Mạnh Duy Tây vẫn dịu dàng như ngọc, vô cùng điềm tĩnh.
Lý Tô Tô ngại có camera nên không phản bác nữa, chỉ âm thầm mắng Lâm Thời Trà là đứa hoang phí.
Còn Lâm Thời Trà thì đi theo chiếc xe chở tôm hùm, những người nông dân chất phác đã xây một bể nước lớn trong thôn, chuyên dùng để chứa tôm hùm, con nào con nấy đều to béo, mập mạp.
Lâm Thời Trà nuốt nước miếng, cầm kẹo mút chạy lon ton đến xem.
Đợi sau khi tất cả tôm hùm đều được thả vào bể, Lâm Thời Trà tò mò giẫm lên viên gạch, cố gắng nhìn vào bể nhưng nó quá cao, vốn dĩ cô không với tới, mặc dù đã giẫm lên viên gạch nhưng vẫn phải nhón chân lên.
Từ đầu bên kia của bể nước nhìn sang chỉ có thể nhìn thấy một đôi tai thỏ màu tím đang rung rung, một lát sau lại xuất hiện hai bàn tay nhỏ nhắn đang bám vào thành bể, cố gắng nhìn lên.
Sau khi người trong phòng livestream của chương trình thực tế nhìn thấy cảnh này thì đều bùng nổ.
- Trời ơi đáng yêu quá đi mất!
- Chảy m.á.u mũi đến nơi rồi!
- Lùn quá ha ha ha cười c.h.ế.t mất thôi, mọi người nhìn mặt cô ấy đỏ bừng lên kìa.
- Đây chính là thánh ăn hàng sao?
- Đã hiểu vì sao loli lại đáng yêu rồi, mà này, Mạnh Duy Tây đang cưng chiều Lâm Thời Trà như con gái đấy à?
Gà Nướng Nhảy Múa Trong Lửa (truyện sáng tác)
Ngọc Thố Cung (truyện dịch)
- Vậy chẳng phải Lý Tô Tô chính là bà mẹ thỉnh thoảng lại nghiêm khắc sao.
Trên màn hình, bình luận mới xuất hiện liên tục, bên này có ba đứa trẻ con chú ý đến Lâm Thời Trà, lén lút bàn bạc với nhau một lát rồi tiến lại gần cô.
Đột nhiên một hòn đá rơi trúng đầu Lâm Thời Trà khiến cô buông tay ra, suýt chút nữa thì ngã xuống khỏi viên gạch, một tay cô ôm đầu, quay lại nhìn với vẻ mặt tức giận, định cãi nhau liền dừng lại sau khi nhìn thấy ba đứa trẻ.
“Chị đến đây để trộm tôm hùm hả?” Một cậu bé đầu buộc tóc củ tỏi hỏi.
Lâm Thời Trà: “Không phải, chị chỉ đến xem tôm hùm của chị trước thôi!” Cô hừ một tiếng.
“Tôm hùm của chị á?” Một bé gái đứng bên cạnh cậu bé kia tò mò hỏi: “Nhưng mà số tôm hùm này đều là do ông nội trưởng thôn mua về từ chợ, là của chúng em mà.”
“Chị sẽ lấy đồ ra đổi.” Cô giải thích.
Cô bé suy nghĩ một lúc: “Chị muốn đổi gì? Mẹ em nói cho em một con tôm hùm, em có thể đổi với chị, chị gái.” Mắt cô bé sáng rực.
Lâm Thời Trà nghiêm túc suy nghĩ một lúc, dường như đang rất khó xử, một lúc lâu sau, cô chủ động tháo chiếc kẹp tóc hình tai thỏ trên đầu xuống: “Cái này cho em được không?” Cô mỉm cười, một nụ cười rất đáng yêu.
Cô bé nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc hình tai thỏ hồi lâu, vỗ tay reo lên: “Được ạ!” Cô bé đã để ý chiếc kẹp tóc đó từ lâu rồi.
Mạnh Duy Tây và Lý Tô Tô cấy lúa đến mức đau lưng mỏi gối, Lý Tô Tô âm thầm oán giận, đang nghĩ không biết Lâm Thời Trà chạy đi đâu chơi rồi thì thấy nhân vật chính đã quay lại.
Cô vừa đi vừa nhảy chân sáo: “Mạnh Duy Tây, Lý Tô Tô, hai người xem này!” Cô cầm một con tôm hùm lớn chạy đến. Quả thật nó rất lớn, còn hơn cả mặt cô.
Mạnh Duy Tây chú ý đến việc trên đầu Lâm Thời Trà không còn chiếc kẹp tóc hình tai thỏ nữa.
Còn điểm thu hút sự chú ý của Lý Tô Tô lại là con tôm hùm, cô ấy kêu lên một tiếng rồi chạy lại nhận lấy con tôm: “Ôi trời ơi, sao cô lại có con tôm này vậy?”
Lâm Thời Trà đắc ý cười he he, chống nạnh khoe khoang: “Bổn tiểu thư ban thưởng cho ngươi đó, Lý Tô Tô!”
Lý Tô Tô nhìn thấy tôm hùm liền không so đo giọng điệu của Lâm Thời Trà nữa, vui vẻ diễn theo: “Ôi, cảm ơn tiểu thư đại nhân.”
“Mọi người dừng tay đi, hôm nay nghỉ ngơi một chút nhé.” Lâm Thời Trà cố ý làm nũng, nhấc nhẹ váy lên.
Mạnh Duy Tây vừa mới nở nụ cười dịu dàng thì thấy Lâm Thời Trà đã đổi sắc mặt, hung dữ nhìn hai nhóm còn lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Bọn họ: “...” Cô đơn, lạc lõng, lạnh lẽo quá đi, chúng tôi cũng muốn ăn tôm hùm.
- Tốc độ thay đổi sắc mặt này nhanh quá!
- Đây là đang bảo vệ đồ ăn đấy à, cười c.h.ế.t tôi mất.
- Vậy mà lại hào phóng đưa nguyên con tôm cho Lý Tô Tô.
- Nói một câu công bằng, tôi thấy Lâm Thời Trà rất đáng yêu, không đến mức bị mỉa mai như thế chứ hu hu...
- Đại tiểu thư kiêu ngạo đây mà.
- Với người cô ấy quen biết thì sẽ đối xử rất tốt.
- So với hình tượng giả vờ đáng yêu, tốt bụng trước đây thì tốt hơn nhiều rồi, nhìn cô ấy lúc trước tôi chỉ muốn ói.
Buổi tối, ánh lửa bập bùng soi sáng những vì sao, Lâm Thời Trà cuộn tròn ngoan ngoãn trong lều, chiếc váy bồng bềnh khiến cô trông như một viên bánh trôi đáng yêu. Ngửi thấy mùi tôm hùm thơm lừng bên ngoài, cô khịt mũi, ngồi dậy.
Lý Tô Tô nhanh tay gắp con tôm hùm đỏ au ra ngâm vào nước lạnh, Mạnh Duy Tây thì đang thái các nguyên liệu phụ trên thớt, hạnh nhân lát, tỏi lát, tất cả đều được thái vụn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tra-xanh-me-nguoi/46.html.]
Sau đó, cho bột phô mai, vụn bánh mì và dầu ô liu vào trộn đều.
Lâm Thời Trà ngồi xổm bên đống lửa, ngẩng đầu lên, ánh lửa rọi vào khuôn mặt Mạnh Duy Tây càng thêm phần đẹp trai. cô chống cằm hỏi: “Anh còn biết nấu ăn à?”
Lý Tô Tô vừa làm vừa nói: “Mạnh Duy Tây còn từng tham gia chương trình “Sáu Món Ngon” đấy, anh ấy nấu ăn rất ngon.”
Mạnh Duy Tây đang làm sốt kem nấm, chỉ khẽ cười: “Tô Tô quá khen rồi.”
Bên này, Lý Tô Tô đã sơ chế xong phần thịt tôm, cho lại vào vỏ, Mạnh Duy Tây cũng gần xong phần sốt kem nấm, rưới đều sốt lên tôm, rắc thêm phần nguyên liệu đã thái nhỏ lúc nãy rồi cho vào lò nướng.
Ba người ăn uống no nê khiến những người khác không khỏi ghen tị.
Kết quả là tối hôm đó, Lý Tô Tô bị sốt, kết luận là do ban ngày làm việc quá sức. Nguyên nhân khá kỳ lạ nhưng tổ chương trình không vì thế mà để Lý Tô Tô phải rời khỏi chương trình, buổi phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục.
Mạnh Duy Tây đang dùng biện pháp vật lý để hạ sốt cho Lý Tô Tô, vừa ra khỏi phòng đã thấy Lâm Thời Trà đang đứng ngây người.
“Sao thế?” Mạnh Duy Tây hỏi.
“Không có gì.” Lâm Thời Trà đáp xong liền chạy mất.
Hai tiếng sau, cửa phòng Lý Tô Tô có động tĩnh, cô ấy vẫn chưa ngủ, chỉ là đầu óc choáng váng, người rất khó chịu.
Nhìn thấy người tới, cô ấy rất ngạc nhiên. Nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên không phải là Lâm Thời Trà mà là bộ đồ cô đang mặc.
Lâm Thời Trà đã thay bộ váy công chúa rườm rà thành một chiếc áo ngủ tay phồng màu hồng nhạt, phía dưới là quần đùi phồng cũng màu hồng, chân đi dép lê tai thỏ cùng màu. Tóc được buộc gọn ra sau, để lộ đôi tai mèo cài trên tóc trông vô cùng đáng yêu.
- Mặt mộc! Trời ơi!
- Mặt mộc đỉnh của chóp!
- Mỹ nhân mặt mộc!
- Đây là thiên sứ sao? Mắt to quá!
Tay Lâm Thời Trà cầm một hộp thuốc, đặt lên giường Lý Tô Tô: “Cho cô.”
Cô khoanh tay, vênh mặt hất hàm nói: “Lý Tô Tô, tôi đã lấy chiếc váy yêu thích nhất của tôi đi đổi thuốc hạ sốt cho cô đấy, sau này cô phải nghe lời tôi.”
Lý Tô Tô ngơ ngác: “... ?”
“Đó là chiếc váy tôi thích nhất.” Lâm Thời Trà hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Nhưng cô đóng cửa rất nhẹ nhàng.
Lý Tô Tô ngây người hồi lâu, cầm lấy hộp thuốc, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ: Cô… đây là đang quan tâm mình sao?
Vậy mà cô lại lấy chiếc váy mình thích nhất đi đổi thuốc hạ sốt cho mình?
Chương trình kết thúc, Lâm Thời Trà mặc nguyên bộ đồ ngủ ra về. Tiểu Tranh sợ cô bị lạnh nên đã lấy một chiếc áo vest nữ màu đen choàng cho cô.
Trước khi chia tay, Lâm Thời Trà nhìn thấy Lý Tô Tô bị đám người vây quanh phía sau thì tỏ vẻ bất mãn: “Này, Lý Tô Tô, cô phải chạy tới ôm tôi khóc lóc tạm biệt chứ, trên phim đều diễn như thế mà.”
Lý Tô Tô: “... Bớt xem mấy phim sến súa, ngôn tình đó đi.”
Nhưng Lâm Thời Trà vẫn chìa tay ra, kiểu như cô ấy mà không qua đây thì cô không đi đâu, Lý Tô Tô đành phải nhắm mắt nhắm mũi, tiến đến ôm Lâm Thời Trà một cái: “Cô đi rồi, tôi không nỡ chút nào.”
“Không sao, lần sau tôi lại đến, tôi tốt bụng lắm.” Lâm Thời Trà đáp.
Lý Tô Tô: “Vậy còn tạm biệt cái gì nữa hả!”
Thích diễn!
Tiểu Tranh đưa Lâm Thời Trà về đến căn hộ: “Tuần sau sẽ ghi hình cho chương trình tạp kỹ khác, Chị Thương đã đăng ký cho chị, Tô Lạc Yến cũng tham gia, chị ấy nói mong chị có thể tiết chế lại.”
“... Ách, vừa gặp mặt đã nói người ta c.h.ế.t rồi.”
“Là anh ta nói, đâu phải chị nói.” Lâm Thời Trà cười khẩy một tiếng, nói xong liền đóng sầm cửa lại.
Quả nhiên sau khi tập này được phát sóng, Lâm Thời Trà lại trở thành chủ đề hot trên Weibo.
@Mở Cửa Phòng: Lâm Thời Trà đổi hình tượng rồi sao? Phải công nhận hình tượng này đáng yêu hơn trước đây, kiểu loli kiêu ngạo, miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thật. Nhưng mà đôi khi cũng rất chảnh, mọi người xem lúc cô ấy bảo Mạnh Duy Tây rằng muốn ăn tôm hùm nhưng bản thân lại không chịu làm việc. Nếu tôi mà quen biết người như vậy, tôi sẽ đập nát đầu cô ấy ra.
@Đỉnh Đỉnh Đỉnh Đỉnh: Cho hành động đổi áo loli lấy thuốc hạ sốt một like, không chỉ Lý Tô Tô ngớ người mà tôi cũng ngớ người luôn. Không ngờ Lâm Thời Trà lại đối xử tốt với cô ấy như vậy, trước đó cô ấy còn vênh váo nói bọn họ muốn lên hình thì nhường ống kính cho bọn họ cơ mà.
@Phấn Đấu Đã Phát Sinh: Trước khi nói câu này, tôi đề nghị bạn xem lại tập một đi, tuy Lâm Thời Trà nói vậy nhưng tay cô ấy có khẽ động đấy, biểu cảm rất nhỏ đó cho tôi biết cô ấy rất tủi thân.
@Kiến Giải Hào Phóng: Tóm lại, bây giờ Lâm Thời Trà thể hiện rất đáng yêu, tuy đôi khi nói chuyện khó nghe nhưng những việc làm đều rất dễ thương. Nhất là đoạn cô ấy đổi tai thỏ lấy tôm hùm, lúc về còn khoe khoang nữa chứ, cười c.h.ế.t mất, tôi vẫn nhớ như in biểu cảm của hai nhóm còn lại lúc đó.
@Bên Thứ Ba Satan Gửi Đến Rồi: [mặt ngơ], đã có cả meme rồi ha ha ha. Còn đoạn ba đứa nhỏ lấy đá ném vào đầu cô ấy, lúc cô ấy quay lại trông buồn cười c.h.ế.t được, chắc là định nổi giận nhưng rồi lại nhịn. Chắc hẳn cô ấy là người có nội tâm ấm áp.
@Phấn Đấu Đã Phát Sinh: Hu hu hu con gái cưng của mẹ, mẹ yêu con, mẹ mãi yêu con, con gái cưng đáng yêu quá, mẹ lập tức mua tặng con thật nhiều tai thỏ, đừng tủi thân nữa nha.
Thần kỳ thay, sau khi lượng fan trước kia của Lâm Thời Trà giảm mạnh thì bây giờ lượng fan “mẹ” của cô lại tăng đột biến.