Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:36:54
Lượt xem: 1
Chẳng biết có phải quá say mê tập luyện hay không mà Diệp Minh Hi không trả lời cậu ta. Tiểu Ngũ và Lạc Văn nhìn nhau một cái, cùng đi về phía sân bóng.
“Này, mày tập cũng phải có mức độ, không phải tập lâu là có tác dụng đâu.”
Diệp Minh Hi không trả lời, tiếp tục lên bóng.
“Tao đang nói chuyện với mày đấy, có nghe không vậy?” Tiểu Ngũ cũng cáu lên, chắn trước mặt Diệp Minh Hi không cho cậu đi qua. Diệp Minh Hi định vòng qua từ chỗ nào, cậu ta lập tức đi sang chỗ đó, giằng co một lúc Diệp Minh Hi vẫn không chịu dừng. Tiểu Ngũ bèn vươn tay cướp lấy bóng của cậu. Diệp Minh Hi đang đợi thời khắc này! Dáng người vốn nhỏ nhắn hạ thấp xuống, chẳng biết chui qua từ chỗ nào, bịch bịch bịch, ném, vào!
Tiểu Ngũ thấy thằng nhóc này lại thể hiện, không chịu thua liền bám theo quấn lấy cậu. Mà Diệp Minh Hi thấp bé lần nào bị chặn cũng đều lẩn được nhanh, tránh qua được hết, khiêu khích Tiểu Ngũ cao to cường tráng phải kêu la oai oái.
“Lẽ nào voi sợ chuột là có thật?” Lạc Văn lẩm bẩm hỏi, thấy Tiểu Ngũ vẫn đang ở đó giằng co với Diệp Minh Hi, bỗng loé lên một ý nghĩ, vui mừng khôn xiết nói với Tiểu Ngũ: “Anh nghĩ ra rồi, voi và chuột có thể liên thủ!”
“Gì cơ?” Tiểu Ngũ ngớ ra, thấy đội trưởng nhà mình mặt đầy tươi cười, ngừng lại một chút rồi vui mừng hỏi: “Anh nghĩ ra cách rồi à?”
“Không sai.” Lạc Văn đi qua, chỉ chỉ vào Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi. “Anh muốn bồi dưỡng hai đứa thành cặp đôi thần thâu*!”
(*Thâu là trộm, cắp.)
“Gì cơ?” Tiểu Ngũ ngẩn ra, lại nhìn về Diệp Minh Hi, tôi cao cậu thấp tôi béo cậu gầy… “Sao, sao mà bồi dưỡng được? Làm cặp đôi chọc cười thì có!”
“Tiền đạo chẳng phải toàn là người cao sao? Dáng cậu cũng cao mà, tên đó vừa ra tay thì cậu chụp bóng đi, Diệp Minh Hi lập tức từ vị trí ban đầu của tên đó đi qua tranh bóng… Nếu hai cậu phối hợp tốt, sẽ là bộ đôi tuyệt nhất của đội chúng ta!” Đúng vậy, sự linh hoạt của Diệp Minh Hi cộng thêm ưu thế về thể hình của Tiểu Ngũ. Nếu thật sự có thể bù đắp cho nhau, thì chắc chắn sẽ càn quét sân bóng.
Tiểu Ngũ nhìn Lạc Văn xong lại nhìn Diệp Minh Hi, thật sự ổn chứ? Nhưng mà cậu ta luôn tin tưởng quyết định của Lạc Văn, lần này dù sao cũng không nắm chắc, cậu ấy nói thế nào thì cứ như vậy đi. “Vậy chúng ta phải làm thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-101.html.]
Lạc Văn rút điện thoại ra gọi hai thành viên đội bóng cũng đang ở trường tới sân bóng. Sau đó Tiểu Ngũ kéo Diệp Minh Hi đang cắm đầu chơi bóng tới trước mặt Lạc Văn. Lạc Văn đem suy nghĩ của mình nói cho hai người, Tiểu Ngũ nghe rất chăm chú, Diệp Minh Hi thì lại xụ mặt xuống, chẳng thèm nghe.
“Đã rõ chưa?”
“Rõ rồi.” Tiểu Ngũ trả lời sảng khoái, Diệp Minh Hi bên cạnh vẫn chẳng hó hé một câu. Tiểu Ngũ quay đầu qua hỏi: “Này, mày đã rõ chưa?”
Diệp Minh Hi nhếch nhếch miệng, không cam lòng gật gật đầu.
“Thế thì tốt.” Thành viên được gọi tới cũng đã đến đông đủ. Mọi người khởi động tay chân một chút, sau đó cùng vào trong sân thi đấu với đội nhỏ do Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi tạo thành.
Bóng dáng của bốn người chạy qua chạy lại trong sân. Hai thành viên kia đã hợp tác quen nên vô cùng ăn ý, ngược lại Tiểu Ngũ và Diệp Minh Hi lại liên tiếp xảy ra sơ xuất, không nhắm được mục tiêu, không chặn được tấn công của đối phương, không tranh được bóng bật bảng… Có thể nói là muốn bết bát nhường nào thì bết bát nhường đó.
“Thằng ranh, đừng tranh vị trí của tao mãi thế, cút về chỗ của mày đi!” Tuy chỉ là luyện tập, nhưng liên tục sai sót như vậy, ai cũng đều không vui. Giọng điệu của Tiểu Ngũ cũng bắt đầu không khách khí.
Diệp Minh Hi chẳng nói chẳng rằng. Đối phương đưa bóng tới cậu vẫn giang hai tay chạy đi cản, vị trí và động tác chẳng khác gì Tiểu Ngũ.
“Mày làm trò gì đấy, nghe không hiểu tiếng người à!?” Tiểu Ngũ tức điên lên, cũng mặc kệ bóng chạy đằng nào, nhấc cổ áo sau của Diệp Minh Hi kéo cậu ra ngoài sân. Tay phải Diệp Minh Hi vung một cái về phía sau làm Tiểu Ngũ thu tay lại, sau đó quay đầu chẳng thèm nhìn Tiểu Ngũ, cứ như thể chẳng để cậu ta vào mắt. Lần này Tiểu Ngũ thật sự xù lông lên, vung nắm đ.ấ.m định đánh lên khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Minh Hi, may mà Lạc Văn kịp thời chạy tới ra tay ngăn lại.
“Đừng đánh nhau.”
Tiểu Ngũ nổi nóng, “Thằng ranh này rõ ràng muốn đối đầu chúng ta mà! Đã nói trước là em phụ trách ngăn cản, nó lại cứ chạy tới tranh với em…”
“Anh thấy rồi.” Lạc Văn bình tĩnh gật gật đầu với Tiểu Ngũ, quay lại nói với Diệp Minh Hi. “Cậu qua đây với tôi một lát.”
Lạc Văn đi tới ngồi ở ghế gần sân, Diệp Minh Hi cũng đi theo sau ngồi xuống. Vốn tưởng là Lạc Văn sẽ lên lớp giáo huấn cậu một phen, không ngờ Lạc Văn chỉ nhìn ba người trong sân chơi bóng. Cậu ta đã không sốt ruột, Diệp Minh Hi cũng sẽ không phản ứng. Kết quả là hai người ngồi đó trông cứ như đang xem bóng thật.