Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-02-04 20:37:08
Lượt xem: 1
Qua một lúc sau, Lạc Văn không khỏi có chút khâm phục Diệp Minh Hi. Thằng nhóc này không những thông minh và cố gắng, điều khó hơn là nhẫn nhịn được cơn giận. Chỉ cần chỉ bảo một chút, sau này chắc chắn sẽ là một tướng tài.
Nếu đã muốn bồi dưỡng cậu, bây giờ cần phải hiểu rõ về cảm xúc của cậu. Trông có vẻ như với Diệp Minh Hi thì chiến lược thi đấu thế nào cũng được, nhưng Lạc Văn để ý thấy khi phân vị trí cậu có nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng.
“Tại sao lại cố chấp với vị trí của Tiểu Ngũ như vậy?”
Diệp Minh Hi quay đầu nhìn Lạc Văn một cái rồi lại quay đầu đi, lắc đầu.
“Không phải?” Lạc Văn nghĩ ngợi, lại hỏi. “Thế cậu ghét vị trí của mình à?”
Nói xong liền thấy lông mày Diệp Minh Hi nhíu lại, Lạc Văn biết mình nói đúng rồi. Nếu đã tìm đúng hướng, tất cả đều dễ xử lý. “Tại sao lại không hài lòng với vị trí này? Trên sân bóng rổ không có nhiều người có điều kiện di chuyển linh hoạt như cậu, trong đội chúng ta ngoài cậu thì gần như không ai làm được…” Lông mày Diệp Minh Hi càng nhíu chặt hơn. Lạc Văn thấy có hiệu quả thì càng thao thao bất tuyệt. “Sự linh hoạt có thể nói là một điều kiện mà một cầu thủ bóng rổ thành công cần có. Đội không linh hoạt giống như voi đối diện với chuột vậy…”
“Đủ rồi.” Diệp Minh Hi đứng dậy định đi, Lạc Văn tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu.
“Ban đầu chẳng phải cậu liều sống liều c.h.ế.t đòi gia nhập đội bóng rổ sao? Giờ gặp phải một chút chuyện không vừa ý đã muốn chùn bước rút lui rồi à? Nếu tôi biết cậu là kẻ hèn nhát vô dụng như vậy, nhất định sẽ không bao giờ cho cậu cơ hội vào đội.”
Năm chữ ‘kẻ hèn nhát vô dụng’ hoàn toàn đ.â.m trúng vào tâm bệnh của Diệp Minh Hi. Cậu nắm thật chặt nắm đấm, chân dẫm mạnh định quay người bỏ đi. Ai ngờ Lạc Văn ở sau lưng cứ như có sở thích bỏ đá xuống giếng, còn thêm dầu vào lửa bồi một câu: “Cậu đi như thế thì cả đời này chỉ có thể là kẻ hèn nhát, chỉ có thể là đồ bỏ đi vô dụng mà thôi.”
Lời nguyền rủa tàn nhẫn này khiến Diệp Minh Hi không thể không ngừng bước. Cậu quay lại nhìn chằm chằm vào Lạc Văn, nói từng chữ một: “Tôi không phải đồ bỏ đi.”
“Thế thì cậu hãy chứng minh cho tôi thấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-102.html.]
Cậu ngẩng đầu lên, “Đó không phải vị trí tôi nên đứng.”
“Tại sao?”
Diệp Minh Hi nhếch môi nói, “Tôi sẽ có sức mạnh ngăn cản sự tấn công của đối phương, có thể tranh được bóng họ chuyền giữa không trung. Anh không nên chỉ vì dáng người hiện giờ của tôi không cao, thực lực không đủ mà phủ nhận khả năng tiến bộ của tôi.”
Lần này Lạc Văn đã hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu. Thì ra là tự ti về chiều cao, chê vị trí thần thâu không xứng! Cậu ta cười cười hỏi: “Cậu nói xem dáng người của Tiểu Ngũ tiếp cận đối phương dễ dàng, hay là cậu tiếp cận đối phương dễ dàng hơn?”
Diệp Minh Hi nghe thế lông mày lại nhíu chặt. Lạc Văn mặc kệ phản ứng của cậu, nói tiếp: “Tôi không phủ nhận cậu, là tự cậu đã phủ nhận chính mình. Không sai, dáng người thấp với một cầu thủ bóng rổ có thể nói là điểm yếu trí mạng, nhưng nếu có thể biến bất lợi thành lợi thế thì sao? Tại sao cứ phải mù quáng theo đuổi thứ người khác có, tại sao phải vứt bỏ giá trị của chính mình?”
Ánh mắt của Diệp Minh Hi bỗng sáng tới lạ thường, giống như tìm thấy sao Mai trong màn đêm đen kịt.
“Ý anh là, cho dù sức lực không đủ, tôi vẫn có ích?”
“Tất nhiên, chẳng có ai là đồ bỏ đi cả. Đội bóng rổ khác đều toàn toàn người cao, động tác thoải mái nhưng không linh hoạt, xoay người cũng chậm hơn người khác vài giây. Cậu hoàn toàn là khắc tinh của họ. So sánh những thứ giống với người khác không hề thú vị, tìm kiếm vị trí phù hợp nhất với mình, làm việc người khác không làm được mới là thực lực chân chính!”
Lời của Lạc Văn như soi sáng cho Diệp Minh Hi, chốc lát sau cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, bình tĩnh lại. Đúng vậy, tuy cậu không làm được việc giống như người khác, nhưng lại có thể làm được việc người khác không làm được. Cậu có ưu thế của riêng cậu!
“Nào, hãy phát huy ưu thế của cậu ra.” Thấy tinh thần Diệp Minh Hi thả lỏng sảng khoái, Lạc Văn biết cậu đã nghĩ thông suốt, đưa tay đẩy cậu về sân bóng rổ rồi hô to vào trong sân. “Tiểu Ngũ, người cộng tác của cậu về rồi này.”
Tiểu Ngũ nhướn mày quay đầu, con ngươi Diệp Minh Hi quét qua cậu ta một cái, bỗng vụt người chạy về phía đối thủ đang giữ bóng, cướp bóng, nghiêng người, vượt qua, động tác liền mạch dứt khoát. Đợi tới khi mọi người hoàn hồn lại, Diệp Minh Hi đã đưa bóng chạy thẳng về phía trụ bóng rổ.