Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-02-05 11:54:17
Lượt xem: 3

Ting ting.

Di động vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn tới. Chung Mạn đang tập trung vắt óc suy nghĩ xem phải trả lời email của khách hàng như thế nào, cô tiện tay quơ lên xem, suýt nữa thì nhảy dựng lên.

Là Hữu Lương!

“Cô nhóc, bữa trưa nay cùng đi ăn đi, anh đặt gian riêng ở Momoya rồi.”

Giọng điệu thân thiết nhiệt tình và quen thuộc này, ôi ôi ôi, đây là sau cơn mưa trời lại sáng sao? Thật sự là tại mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Trong lòng Chung Mạn kích động vô cùng, nhanh chóng gửi một chữ ‘được’ đi. Vốn định nhắn thêm một tin, về sau nghĩ lại thấy mình không nên xúc động quá, cần giả vờ như chưa có gì xảy ra, để tránh việc thể hiện ra bản thân cô suy nghĩ quá nhiều.

Nhìn đồng hồ mấy lần, vất vả lắm mới xử lý xong bức email của khách hàng, cô dọn đồ xong liền lao ra khỏi cửa. Vừa ra ngoài liền gặp Lục Hữu Lương đang đứng đợi thang máy. Khi Chung Mạn đang định niềm nở chào hỏi với anh ta như cũ, anh ta lại chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu lên liếc cô một cái, sau đó quay đầu đi. Cánh tay đang giơ ra được nửa của cô cứng đờ giữa không trung, nụ cười cũng đông lại trên khuôn mặt.

Tinh.

Thang máy tới rồi, Lục Hữu Lương dẫn trước bước vào, Chung Mạn đầy một bụng ấm ức đi theo sau. Cả quãng đường hai người cũng chẳng nói chuyện gì. Ra tới cửa lớn của toà nhà lại càng tệ hơn. Rõ ràng Lục Hữu Lương tự mình hẹn cô ở Momoya, Momoya ở gần công ty chỉ có một nhà hàng, anh ta lại đi về hướng ngược lại. Chung Mạn định gọi anh mà lại không dám, chỉ đành một mình đi về hướng Momoya.

“Chị có mấy người ạ?”

“Chắc là đặt gian riêng, anh Lục, hai người.” Trong lòng Chung Mạn có chút thấp thỏm, không phải Hữu Lương cố tình dụ cô tới để cô mất mặt chứ?

Cô nhân viên này lật trái lật phải mãi không thấy dừng. Chung Mạn vắt chân trái lên chân phải, rồi lại vắt chân phải lên chân trái, thấp thỏm lo âu suýt nữa thì định bảo cô nàng từng tìm nữa.

“Anh Lục sao…” Tim Chung Mạn nảy lên. “Vâng, có đặt gian Tùng, mời đi bên này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-107.html.]

Không ngờ lại đặt ở gian Tùng đắt đỏ nhất! Gian riêng của Momoya phải trả tiền kiểu khác, mỗi gian lại trang trí khác nhau, giá tiền tất nhiên không giống nhau. Lúc trước Chung Mạn còn chưa từng đặt gian riêng, chứ đừng nói đến gian Tùng cao cấp nhất.

Hữu Lương này, không phải là cố tình lừa cô vào gian riêng, để nếu cô không ăn mà chạy cũng phải trả tiền bao gian đấy chứ?

Nếu thực sự là như vậy, cô chắc chắn sẽ tuyệt giao với anh ta!

Cô nâng tách trà nhìn chăm chăm vào cánh cửa lùa kiểu Nhật của gian phòng, cứ như thể nhìn thêm một giây thì cơ hội Lục Hữu Lương tới sẽ thêm một phần. Cuối cùng trời cao không phụ lòng người, năm phút sau phục vụ kéo cửa gian phòng ra, người đi vào chính là Lục Hữu Lương.

“Anh làm trò khỉ gì thế?” Chung Mạn đúng là không nhịn nổi cơn tức, đợi cả buổi trời cuối cùng anh ta cũng tới. Vậy lúc nãy cô hốt hoảng lo sợ là vì cái gì chứ?

“Đã là giám đốc rồi mà còn kêu la ầm ĩ, may mà anh đặt gian riêng.” Lục Hữu Lương ngồi xuống với bộ dạng nhàn nhã, gọi phục vụ tới chọn món trước, rồi mới thong thả hỏi cô. “Sao vậy, đợi sốt ruột à?”

Chung Mạn tức tới nghiến răng, “Lúc nãy ở thang máy sao anh không để ý đến em? Còn nữa, rõ ràng là tới Momoya sao anh lại đi về phía ngược lại?”

“Anh không để ý tới em cũng không phải hôm nay mới bắt đầu, lẽ nào em còn không rõ?” Lục Hữu Lương ung dung nhấp một ngụm trà.

“Thì ra không phải ảo giác của em, vậy thì tại sao? Lẽ nào anh thật sự không chấp nhận được việc em lên làm giám đốc?” Chung Mạn có chút tổn thương. Cô và Lục Hữu Lương đã có tình bạn tới hai mươi năm, lúc trước cũng mang theo tâm lý may mắn với thái độ vô cùng lạnh nhạt của anh ta, luôn tự thuyết phục rằng bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng giờ anh ta lại thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn nói với thái độ ‘Tôi không sai, là cô không hiểu’, thật sự khiến cô đau lòng.

“Biết ngay em sẽ có cái vẻ mặt này mà.” Anh ta bỗng vươn người về trước đưa tay vò rối tóc cô, “Cuối cùng cũng đáng yêu lên được một chút.”

“Này!” Chung Mạn gạt tay anh ta ra. Rõ ràng không muốn để ý tới cô nữa, sao lại cứ làm động tác quen thuộc giữa hai bọn họ chứ?

“Được rồi, không trêu em nữa.” Lục Hữu Lương thu lại nụ cười, ngồi thẳng người, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng vào Chung Mạn. “Em thành thật nói cho anh biết, có phải em đang qua lại với tổng giám đốc Mạc rồi không?”

Loading...