Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-02-05 16:25:17
Lượt xem: 2

“Con gái trẻ tốt biết mấy, loli tràn đầy hơi thở thanh xuân…” Chung Mạn cuộn người lại trên sofa, ôm lấy gối ôm lẩm bẩm nói. Làm việc suốt cả một ngày, lại trải qua sự hoảng sợ vì tin tức động trời của Mạc Lâm, cô quả thật đã mệt lắm rồi, nhắm mắt lại chưa tới ba giây đã nặng nề ngủ say. Cô oàn toàn không biết Diệp Minh Hi đang đứng trước mặt mình, cố gắng đè nén khát vọng và đau đớn trong lòng, nhìn xuống vẻ mặt ngây ngô lúc ngủ say của cô.

Mong đợi lâu như vậy, cuối cùng cô cũng phát hiện cậu cao lên, cuối cùng cũng thấy thành quả cố gắng của cậu. Nhưng tới lúc nào cô mới biết, người cậu thích, người cậu để ý trước giờ đều không phải ‘gái trẻ’?

Cậu khom lưng ngồi trước sofa, cách khuôn mặt cô chỉ có mười mấy phân. Lông mi cô rất dài, khi hít thở sẽ nhẹ nhàng rung động, nhẹ nhàng níu lấy nhịp tim cậu. Mỗi một hơi thở của cô đều sẽ mang theo mùi hương và độ ấm của cô vương vấn quanh chóp mũi cậu, rồi đi thẳng vào nơi sâu thẳm trong nội tâm, trở thành một phần trong m.á.u thịt của cậu. Mà từng hơi thở của cậu, cũng sẽ hoà tan vào trong cơ thể cô.

Bàn tay ngày một lớn thêmkhẽ xoa lên khuôn mặt cô. Dường như cô cảm nhận được độ ấm của cậu nên nhẹ nhàng dụi mặt vào lòng bàn tay cậu vài cái rồi mới mang theo nụ cười hài lòng đi vào giấc mộng.

Diệp Minh Hi dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt qua đôi lông mày thanh tú của cô, nhẹ nhàng in một nụ hôn lên giữa trán cô. Sau đó cậu ngồi trước mặt cô, trong đêm tối yên tĩnh này, lặng lẽ cùng cô trao đổi hô hấp, trao đổi mùi hương, trao đổi độ ấm của cơ thể.

Cứ như vậy, mãi cho tới khi đêm tàn.

※※※※※

Cứ mỗi tối, dưới khu chung cư của Chung Mạn đều sẽ xuất hiện tiếng động cơ quen thuộc.

Đúng vậy, Mạc Lâm đã lật bài rồi. Chung Mạn vẫn chẳng hề từ chối lên xe của Mạc Lâm như trước kia cô từng nghĩ.

Cô vô cùng hiểu rằng mình đã tới cái tuổi cần có một người bạn trai, tốt nhất là hai người đang lên kế hoạch kết hôn. Bây giờ có một anh chàng độc thân kim cương không moi ra được khuyết điểm lại tự hạ thấp mình, bỏ ra thời gian hai tháng ngày ngày chờ ở ngoài cổng trung tâm dạy thêm, tranh thủ để được bên cạnh cô một khoảng thời gian ngắn ngủi, thậm chí quyết định ở lại Trung Quốc lâu dài vì cô, lòng thành của anh ta đã thể hiện quá rõ ràng. Cô cảm thấy nếu mình từ chối, chắc chắn sẽ bị sét đánh, hơn nữa đánh một lần còn chưa đủ, phải đánh mạnh cho vài phát mới đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-112.html.]

Lời của Giang Tuyết Lâm vẫn đang quanh quẩn bên tai…” Sao em không tự mình tìm một người có điều kiện phù hợp mà lấy? Như thế vừa là lựa chọn của chính em, mà cũng hoàn thành mong muốn của ba mẹ.”

Cho dù là điều kiện gì, Mạc Lâm đều phù hợp được, thậm chí còn tốt hơn cả yêu cầu… Sống chung được với cô, bình thường có rất nhiều chủ đề chung, biết chú ý đến cảm nhận của cô, thân thiện với người khác, không có sở thích không lành mạnh… Trước kia mình phản cảm với anh ta là vì tuyên bố dễ dàng vứt bỏ bạn gái của anh ta. Thế nhưng giờ anh ta đã quyết định sống lâu dài ở Trung Quốc, nếu bắt cô cố bới móc, cô cũng chẳng bới ra được nửa cái khuyết điểm nào.

“Có lẽ chính là anh ấy nhỉ?”

Khi Mạc Lâm lại xuất hiện ở trước cổng trung tâm dạy thêm, trong đầu Chung Mạn nhảy ra câu này. Lại thêm vẻ hờ hững và lời lẽ của Mạc Lâm, cuối cùng cô lại nửa muốn nửa không lại lên ‘xe giặc’ của Mạc Lâm, dẫn tới tình trạng về sau cũng chẳng thể nào từ chối lên xe được nữa.

Tối nay cô bước xuống từ trong xe của Mạc Lâm, hơi lúng túng chào tạm biệt anh, lấy ra thư từ hòm thư rồi lên lầu. Tuy kỳ thi đã kết thúc, nhưng cô vẫn bắt Diệp Minh Hi phải đi ngủ sớm. Cho nên thứ chào đón cô vẫn là một màn tối om.

Không giống với trước kia, lần này cô không vội bật đèn mà đi tới trước cửa sổ phòng khách vén rèm lên vẫy tay với Mạc Lâm ở dưới lầu. Anh ta còn bật hẳn đèn pha lên chào cô rồi mới lái xe rời đi.

Đêm đen này dường như không còn tối đen u ám như trước nữa.

Chung Mạn đứng trước cửa sổ nhìn mấy ngọn đèn đường ảm đạm, còn có ánh đèn sáng chói ở phía xa xa. Lúc lâu sau cô mới xoay người về bật đèn trong nhà lên, vớ lấy bức thư nãy mới vứt sang một bên, nằm trên sofa bóc ra.

Bóc ra một cái, tâm trạng tốt đẹp lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.

Trời ơi! Tiền tham gia là hơn ba vạn tệ? Sau khi cô thăng chức tiền lương cũng chưa tới bảy nghìn tệ, sinh hoạt phí của Diệp Minh Hi lại mất tiêu không tăm tích, cô lấy đâu ra được thêm ba vạn tệ này? Mà hơn ba vạn tệ này mới chỉ là tiền tham gia, trường Hoằng Văn còn có đủ các loại tiền phải nộp, tính như vậy, không có bốn vạn tệ thì không thể nào giải quyết được.

Loading...