Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:36:47
Lượt xem: 2

Trương Dũng còn muốn hỏi cho ra nhẽ. Diệp Minh Hi lại chỉ mỉm cười lắc lắc đầu, không nói gì thêm.

Có đôi khi, nguyên nhân còn đơn giản hơn cả tưởng tượng. Ngọn lửa cháy lan chẳng qua cũng bắt nguồn từ tia lửa nhỏ bé mà thôi.

Gió thổi nhẹ tới, khẽ xua đi cái cảm giác oi bức.

Sắp tới rồi…

Mùa hạ dữ dội như ngọn lửa.

Bước sang tháng bảy, mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán, thi nhau suy đoán xem ai sẽ là tổng giám đốc tiếp theo.

Chủ đề này năm nào cũng sẽ xuất hiện một lần, kéo dài tầm hai ba tháng. Mọi người sẽ mở trang web của công ty ra chỉ trỏ vào ảnh của nhân viên cấp cao bình luận một lượt. Trước kia khi Mạc Lâm được điều tới chi nhánh Trung Quốc cũng đã từng bị bàn tán không ít.

“Anh chàng Joker này không tệ, nhất là đôi mắt ấy, màu xanh nước biển trong vắt kìa!”

“Vẫn không bằng anh chàng Tom này, mắt như ngọc lục bảo vậy, nhìn ảnh thôi tim đã đập thình thịch rồi.”

Mấy nhân viên nữ mải mê nói chuyện phiếm trong giờ làm việc, không để ý thấy Mạc Lâm đã đi ra khỏi phòng làm việc. Tới khi họ phát hiện ra, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy nụ cười thân thiện của Mạc Lâm. Người đang điều khiển con chuột lúc này mất bò mới lo làm chuồng, vội vàng tắt màn hình, sau đó ngượng ngùng mở hòm thư điện tử ra xử lý công việc.

“Mọi người tới phòng họp hết đi.” Mạc Lâm hờ hững nói.

Hỏng bét! Không phải lại sắp bị giáo huấn nữa đấy chứ?! Mấy nhân viên nữ kinh hồn bạt vía liếc nhìn nhau.

“Còn nữa, thông báo cho người trong cả công ty giúp tôi, bây giờ đều phải tới phòng họp.”

Chuyện lớn rồi, không ngờ lại là giáo huấn quy mô lớn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-120.html.]

Liệu họ có bị đem ra g.i.ế.c gà doạ khỉ không? Thời buổi này khó kiếm việc lắm, đừng làm vậy mà!

Mười phút sau, tất cả nhân viên tập trung đông đủ trong phòng họp. Mạc Lâm bước thẳng lên bục, ánh mắt thong thả lướt qua tất cả những người bên dưới, sau đó mới cất lời: “Tôi biết, trong công ty có rất nhiều người đang suy đoán xem ai sẽ là tổng giám đốc năm sau…”

Trong lòng mọi người thoáng sợ hãi, vẻ mặt nghiêm túc lên vài phần.

“Lối suy đoán này không có lợi với hoạt động của công ty.”

Mấy nhân viên nữ ban nãy có tham gia bàn tán đều run rẩy, trong lòng nơm nớp lo sợ. Quả này họ thật sự tự đ.â.m đầu vào họng s.ú.n.g rồi, chẳng biết có sống sót mà quay về nữa không đây?

“Mọi người đã thắc mắc như vậy, giờ tôi sẽ tuyên bố một tin.” Mạc Lâm ngừng lại, liếc nhìn đám người dưới bục một lần nữa, “Rất vinh hạnh được nói với mọi người, tôi sẽ tiếp tục đảm nhiệm vai trò tổng giám đốc khu vực Đại Trung Hoa vào năm sau. Nhiệm kỳ không còn là một năm nữa, mà là 5 năm.”

Cuối cùng ánh mắt của Mạc Lâm còn mạnh dạn mà trắng trợn dừng lại trên người Chung Mạn, khiến tim cô vô cớ đập nhanh lên mấy nhịp, bất an dịch dịch người sang một bên, sợ bị người khác nhìn ra gì đó.

Giờ đang là cuộc họp toàn công ty đó, cái người này sao lại làm vậy!

Lâm Thành và Lục Hữu Lương cũng mới biết việc này, trong lòng đều rất ngạc nhiên. Mặc dù trong đầu đang có hàng trăm ngàn suy nghĩ đang xoay chuyển, trên mặt vẫn thể hiện vẻ vui mừng đúng mực, tiên phong vỗ tay. Ngay lập tức phòng họp vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Trông thấy khuôn mặt phiếm hồng và vẻ không tự nhiên của Chung Mạn, khoé môi Mạc Lâm khẽ nhếch lên. Hiển nhiên anh ta rất hài lòng với sức ảnh hưởng của mình. Chung Mạn biết suy nghĩ của anh ta, lén lườm anh ta cảnh cáo, nhưng Mạc Lâm ở trên bục cứ như thể chẳng thấy áy náy chút nào vậy, nét cười lại càng rõ ràng hơn. Anh ta cố tình dừng lại trên người cô thêm hai giây rồi mới thu lại ánh mắt, từ tốn nói: “Rất vui vì 5 năm tới có thể tiếp tục hợp tác với mọi người, mở rộng thị trường của công ty trang phục Mỹ tại Trung Quốc phát triển hơn nữa!”

Lần này không cần nhắc thì mọi người cũng biết đường tự giác vỗ tay. Trong lúc Mạc Lâm bước xuống bục giữa tiếng vỗ tay như sấm, Lâm Thành và Lục Hữu Lương đã đợi sẵn ở dưới bục. Mạc Lâm vẫy tay với cô nàng Chung Mạn cố tình đứng ở phía xa, kiên nhẫn đợi cô đi qua rồi nói: “Tới phòng tôi nói chuyện đi. Tôi cũng muốn bàn bạc với ba người về kế hoạch phát triển trong 5 năm tới.”

Tổng giám đốc có lệnh, ba người tất nhiên đều ngoan ngoãn theo anh vào trong phòng làm việc. Giữa chừng Lục Hữu Lương còn quay đầu lại, nhíu mày nhìn Chung Mạn đang đi sau cùng, vẻ mặt không tán thành. Chung Mạn nhớ lại lúc trước mình còn thề thốt chắc nịch rằng chẳng có chút quan hệ riêng gì với Mạc Lâm, không khỏi cảm thấy chột dạ dời ánh mắt đi né tránh anh ta.

Lục Hữu Lương thấy động tác của Chung Mạn, biết thế tấn công kiểu mưa dầm thấm lâu của Mạc Lâm sắp có hiệu quả rồi, trong lòng lại thấy nặng trĩu, đôi mày nhíu càng chặt hơn.

“Hữu Lương?” Mạc Lâm đi phía trước để ý thấy cử chỉ của Lục Hữu Lương, “Có vấn đề gì sao?”

Loading...