Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-02-06 12:37:18
Lượt xem: 3
Lâm Tịnh từng vấp ngã trên đường tình, không hi vọng Chung Mạn sẽ giẫm lên vết xe đổ của cô. Dù biết rõ là không cần thiết, cô ta vẫn không kìm được nói: “Đứa em gái này của tôi làm bằng thuỷ tinh đấy. Cậu đưa về phải cẩn thận mà nâng niu, đừng tổn thương nó.”
“Tôi thà khiến mình ngã, cũng sẽ không để cô ấy bị thương.” Mạc Lâm nghiêm túc bảo đảm với Lâm Tịnh.
Chung Mạn chẳng phải đồ ngốc, sao có thể không hiểu ‘ám ngữ’ của họ?
Không hiểu mà vờ như hiểu là kẻ ngu, hiểu mà vờ như không hiểu là cảnh giới thần tiên. Cô quyết định học tập thần tiên, chẳng hiểu gì hết, chẳng hiểu gì hết.
Cuối cùng cũng lên xe Mạc Lâm, tâm trạng Chung Mạn được thả lỏng. Hôm nay bị người khác liên tục đánh giá bằng đủ mọi ánh mắt khác lạ, nếu không có khả năng chống đỡ trước áp lực chỉ sợ cô đã không sống nổi tới giờ.
Mạc Lâm lặng lẽ khởi động xe. Bình thường Chung Mạn chắc chắn sẽ bắt chuyện với anh ta, nhưng giờ cô không muốn tự chuốc thêm phiền muộn đâu.
Nhưng mà vụ phiền muộn này ấy à, bạn không kêu mà nó vẫn tới mới gọi là phiền muộn.
Chiếc xe vốn đang được lái về phía trước một cách ổn định bỗng lệch khỏi quỹ đạo, rẽ vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm của một siêu thị. Chung Mạn định hỏi nhưng lại không dám nói, mãi tới khi xe dừng lại, Mạc Lâm tháo dây an toàn ra, quay đầu lại nhìn thẳng vào cô.
“Tổng công ty đã phê chuẩn đơn xin của tôi, sau tháng chín tôi vẫn sẽ tiếp tục ở lại.”
“Vâng.” Việc này tôi biết rồi, anh còn muốn nói thêm lần nữa à?
Cứ như thể nhìn thấu suy nghĩ của Chung Mạn, Mạc Lâm nói: “Sáng nay tôi nói chuyện này với đồng nghiệp của mình, giờ… cô nói xem, tôi đang nói cho ai?”
Máu trong người ‘ầm’ một tiếng dồn hết lên trên khiến cho mặt Chung Mạn đỏ bừng, con ngươi đảo loạn không dám nhìn về phía Mạc Lâm, trong đầu hỗn loạn không nghĩ được gì, trong lúc luống cuống chỉ biết nói: ” Tôi, tôi không biết.”
“Gần ba tháng rồi đó…” Trong lời của Mạc Lâm thấp thoáng sự hụt hẫng, khiến Chung Mạn cảm thấy vô cùng áy náy, “Mạn, em vẫn không hiểu sao?”
Xưng hô đột nhiên trở nên thân thiết, nhiệt độ trong xe lên cao hơn, khoang xe bỗng chốc như nhỏ đi, ghì chặt lên con tim của Chung Mạn.
Thật ra cô cũng quyết định rồi, chỉ còn thiếu nước cho Mạc Lâm biết quyết định của cô thôi. Lúc trước chưa nói là vì Mạc Lâm chưa hỏi, cô đâu thể mặt dày tự nói “Em đồng ý làm bạn gái anh”, thế chẳng phải là tỏ ra quá đói khát rồi ư?
Nhưng lúc nãy anh ta hỏi, mình lại… Ôi, Chung Mạn, mày thông minh lên chút có được không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-123.html.]
“Nếu anh nói, anh đang kể cho bạn gái mình biết thì sao?” Mạc Lâm nhẹ nhàng hỏi, cứ như thể sợ nói to sẽ doạ cho Chung Mạn chạy mất. “Nói như vậy… Em có phản đối không?”
Cổ của Chung Mạn lập tức cứng đờ, sợ trời long đất lở sẽ làm lắc lư đầu cô.
Tiếng hít thở khe khẽ trong xe cứ như đang tính toán thời gian vậy. Không biết qua bao lâu, Chung Mạn mới vượt qua chướng ngại tâm lý, hít sâu một hơi, lắc đầu.
Thấy cô lắc đầu, đôi vai gồng cứng nãy giờ của Mạc Lâm được thả lỏng. Tuy làm bộ không hề bận tâm, tuy đã suy diễn vô số lần, tuy đoán được 99% là Chung Mạn sẽ đồng ý, nhưng từ lúc nãy ở bên ngoài cổng trung tâm dạy thêm, lòng bàn tay anh ta lại liên tục đổ mồ hôi, thần kinh căng thẳng còn hơn cả khi gặp khách hàng lớn. Anh ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có một người phụ nữ có thể chi phối cảm xúc của anh ta đến mức vậy.
May mà cô đồng ý rồi.
Quả thật, Mạc Lâm chưa từng hạnh phúc tới như vậy.
Anh ta đã từng nghĩ, nếu cô từ chối, anh ta tuyệt đối sẽ không cho phép người ảnh hưởng như vậy tới mình tiếp tục xuất hiện bên cạnh, làm ảnh hưởng tới phán đoán của anh ta bất cứ lúc nào.
Tình huống ấy đúng là quá tệ.
May quá, may quá.
“Cảm ơn.” Mạc Lâm nói nhỏ, đưa tay mình ra nắm lấy tay cô. Sự ấm áp truyền từ lòng bàn khiến sắc đỏ mới phai trên khuôn mặt cô lại lần nữa xuất hiện.
Chung Mạn “ừm” một tiếng, không dám động đậy.
“Chúng ta xuống xe thôi.” Hai giây sau khi anh ta nói lời này, tay cô mới được thả tự do. Mạc Lâm mở khoá cửa rồi ra khỏi xe, định chạy sang bên kia mở cửa hộ cô, Chung Mạn đã tự mình xuống như lúc trước. Sau khi đóng sầm cửa lại, quay đầu thấy động tác khựng lại của anh ta, cô có chút lúng túng nhếch nhếch khoé miệng.
Anh ta cười rộ lên, càng cười càng khiến cô cảm thấy xấu hổ.
“Xin lỗi, em không quen…” Cô ngập ngừng nói. “Lần sau sẽ không thế nữa.”
Thấy cô nghiêm túc với mối quan hệ này như vậy, trong lòng Mạc Lâm bỗng thấy vô cùng cảm động. Anh ta dùng động tác cẩn thận nhất cầm lấy tay cô, nói với giọng điệu dịu dàng nhất:
“Đừng căng thẳng, rồi sẽ có một ngày em sẽ thấy quen thôi.”