Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-02-06 18:08:48
Lượt xem: 2

Chỉ cần lần này lại thành công, sự cân bằng giữa thế lực hai bên sẽ được phục hồi. Thoạt nhìn dường như không hề có nửa điểm lợi ích gì với Diệp Minh Hi. Nhưng trên thực tế cậu lấy được sự tín nhiệm của cả hai phe, hơn nữa cả hai đều biết Diệp Minh Hi đang ở phía kẻ địch, cũng đều đồng ý trả cái giá lớn để khiến địch nhân lơ là, thay cậu giữ kín bí mật nhỏ nhoi này.

Nếu khống chế thỏa đáng, cậu sẽ trở thành người thuận lợi mọi bề duy nhất trong trường trung học Hoằng Văn.

Song kế hoạch của cậu cũng không chỉ kết thúc đơn giản như vậy.

Diệp Minh Hi cúp điện thoại, bắt đầu nghiên cứu tư liệu về Mạc Lâm.

---------------

Tần Tâm Lan dẫn đầu tổ chức ‘Đoàn tình nguyện trường Hoằng Văn’ định kỳ đến thăm hỏi trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão của thành phố X, lại còn vì mấy trận thiên tai gần đây mà quyên góp đồ đạc. Chuyện người tốt việc tốt này thật trùng hợp được đài truyền hình phát hiện, cố ý làm một chương trình đặc biệt, đi theo phỏng vấn nhóm tình nguyện viên trong quá trình làm việc.

Chứng kiến những học sinh trung học tuổi còn nhỏ mà đã biết vì cộng đồng dầm mưa dãi nắng giúp ích cho đời, rất nhiều người trưởng thành xem được đều không khỏi xấu hổ. Tần Tâm Lan trở thành mẫu người hiền đức tiêu chuẩn nổi tiếng trên mạng. Có nhiều người còn mang tâm lý nho chua* mà nhân nhục** cô ta, kết quả tìm ra càng khiến người người sửng sốt. Không ngờ cô con gái cả của chủ nhà máy dược lớn nhất cả nước lại tốt bụng thiện lương đến thế!

*Nho chua: được bắt nguồn từ truyện ngụ ngôn “Con sói và chùm nho” trong tập truyện ngụ ngôn của Aesop. Dùng để chỉ những người giả vờ không quan tâm đến ai/cái gì mà họ không/không thể có, vì vậy nội tâm trở nên bất an, tự bịa ra một lý do gì đó an ủi bản thân giảm bớt áp lực.

**Nhân nhục: viết tắt từ cụm ‘Nhân nhục sưu tác dẫn kình’ – ‘Bộ máy lục tìm thịt người’, từ lóng trên mạng chỉ nỗ lực lớn để tìm hiểu chi tiết về một người hoặc sự kiện gì đó.

Câu chuyện này vang danh khắp nơi. Trường trung học Hoằng Văn lập tức trao giấy khen ‘Học sinh xuất sắc nhất’ cho Tần Tâm Lan, hình ảnh của lễ tặng thưởng còn được gửi đến tòa soạn báo, ngay hôm sau đã xuất hiện ở toàn bộ các ấn phẩm báo chí. Trung học Hoằng Văn lập tức nổi danh cả nước, tiếng tăm của trường lên như diều gặp gió, dù là người không hay xem thời sự như Chung Mạn cũng nói với Diệp Minh Hi một câu “Bạn học của em thật sự rất tốt bụng đó.”

Danh dự Tần Tâm Lan có chuyển biến tốt. Mọi người cũng nhanh chóng quên đi ý đồ phả hỏng thanh danh nhà trường trước đây của cô ta. Nếu người nào không có mắt mà nhảy ra phê phán, tức thì sẽ bị người ta vặn lại: “Vậy cô ấy có thành công không? Không chứ gì. Đã không làm rồi cậu còn nhắc lại làm gì?”

Hai thế lực trong trường trung học Hoằng Văn lại một lần nữa phục hồi tình thế cân bằng.

“Đàn chị, gia đình chị có quan hệ tốt với bên hải quan đúng không?”

“Hải quan?” Tần Tâm Lan ngây người, “Cũng coi như vậy. Nhà máy dược muốn xuất khẩu nhập khẩu các loại thuốc cũng rất phiền toái, đặc biệt là thuốc mẫn cảm. Vậy nên nhà chúng tôi cũng có chút quan hệ với bên hải quan. Cậu muốn làm gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-127.html.]

Tần Tâm Lan không hề hỏi ‘Vì sao cậu lại hỏi vậy’. Cô ta biết rõ Diệp Minh Hi nhất định có việc muốn nhờ mình giúp.

“Tôi muốn chị nhờ bên hải quan ngăn lại lô hàng của một công ty quần áo Mỹ, cũng không cần quá lâu, hai tuần là được.”

“Công ty của chị cậu phải không?” Tần Tâm Lan suy tư hồi lâu, “Cậu muốn tạo áp lực cho Mạc Lâm à?”

“Nếu lô hàng này bị giữ lại sẽ gây ra tổn thất lớn cho anh ta. Đến lúc ấy tổng công ty ở Mỹ rất có thể sẽ điều anh ta về.” Diệp Minh Hi vốn không muốn giải thích, nhưng lúc này đang muốn nhờ Tần Tâm Lan giúp đỡ, cậu không thể không trả lời. “Cho dù anh ta không bị điều đi. Nhưng nếu phải xử lý vấn đề lớn như thế này, hẳn sẽ không còn thời gian quấy rầy người khác nữa.”

“Cách này rất hay. Cậu yên tâm, lần này cậu đã giúp tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu lo liệu tốt việc này. Cho tôi chút thời gian là được.” Cô ta chỉ là một học sinh trung học. Muốn giải quyết được phải tìm cơ hội cùng cha đề cập chuyện này, hoặc gặp mặt đám người bên hải quan ở tiệc lớn thì mới được.

“Không thành vấn đề.” Sau khi gác máy, Diệp Minh Hi mở danh bạ bấm số một dãy số điện thoại. “Đội trưởng Văn, lúc đầu hẹn thi đấu hữu nghị vào thứ bảy. Nhưng đội bọn tôi có mấy người không đến được, có thể đổi thành bốn giờ chiều chủ nhật được không?”

“Lúc trước không phải đã giao hẹn ổn thỏa rồi à, sao lại muốn sửa?” Đội trưởng bên kia trách móc, “Được rồi, đừng có sửa lại nữa, tôi còn phải đi thông báo cho đội viên của tôi đấy.”

“Xin lỗi, làm phiền anh rồi.” Diệp Minh Hi lịch sự cúp máy rồi gọi cho Lạc Văn. “Đội trưởng, bên Nhị Trung bảo thi đấu hữu nghị chuyển sang bốn giờ chiều chủ nhật thì tốt hơn, ánh mặt trời khi ấy không quá chói chang.”

“Đổi thành chủ nhật à? Ừ, dù sao cũng đang nghỉ hè, người bên mình chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Vậy thì tốt quá. Em đi thông báo cho đội viên khác đây.”

“Ừ, cám ơn cậu.”

“À, Tam Trung cũng bảo là muốn thi đấu với chúng ta, nhưng chưa định được ngày.”

“Sao chúng ta được hoan nghênh dữ vậy?” Lạc Văn nghi hoặc hỏi, nhưng chẳng thể trông cậy vào việc Diệp Minh Hi có thể giải đáp. “Vậy cậu liên lạc với họ, định ngày giờ xong thì nói lại với anh.”

Diệp Minh Hi khẽ nhếch khóe miệng, “Không thành vấn đề.”

Loading...