Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:16:55
Lượt xem: 1

Thấy Diệp Minh Hi cao lớn, phản ứng của Chung Mạn lại là – “Quần áo hồi trước mua đã thử lại chưa? Có mặc vừa không? Ôi, lâu vậy rồi không biết còn trả lại được không nhỉ?”

“Vẫn tốt.”

“Thật à? Chắc mùa hè nên mặc quần short ngắn cũng được, nêu không thì thật sự quá ngắn.” Chung Mạn ngẫm nghĩ rồi nói, “Lúc nào rảnh em sắp xếp lại quần áo mùa đông, cái nào mặc không vừa thì bỏ ra, dọn chỗ để còn mua đồ mới.”

“Vâng.” Diệp Minh Hi hờ hững đáp lời, hai tay xé lớp nhựa đóng gói lọ kem chống nắng, “Cái này phải bôi hai mươi phút trước khi ra ngoài mới hiệu quả, hơn nữa không thể bôi quá mỏng.”

“Em nghiên cứu kỹ ghê.” Chung Mạn theo lời mà làm, đổ kem chống nắng màu sữa ra lòng bàn tay, vỗ vỗ xoa xoa một lúc, hay tay bôi loạn lên mặt. Kem chống nắng rất đậm đặc, không dễ dàng thoa đều. Chung Mạn bôi tùy tiện như thế, trên mặt có vài chỗ trắng bợt thấy rõ. Cô muốn lại gần chiếc gương xem thử, đột nhiên khuôn mặt của Diệp Minh Hi xuất hiện trước mặt cô! Cô rụt người lại theo bản năng. Diệp Minh Hi dùng một tay nhẹ nhàng nâng má cô ra sau, tay kia chậm rãi lướt qua mặt cô.

“Chỗ này chị chưa bôi.” Cậu thập giọng lẩm bẩm, hơi thở nóng ướt phả lên mặt cô, khuôn mặt tuấn mỹ phóng to lên, dù là sống mũi thẳng tắp hay lông mi nhỏ dài đều thấy được rất rõ. Đôi mắt đen sâu như mực bắt lấy mắt cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu mắt cô chạy thẳng đến ngọn nguồn trái tim.

Thân hình rắn chắc nhờ thường xuyên vận động của cậu dựa vào quá gần, gần như dán lấy cơ thể mảnh mai của cô. Quần áo và hơi thở của cậu chạm phải da thịt lộ ra bên ngoài của cô, toàn thân cô không nhịn được mà run lên. Sự rung động này không những không kéo xa khoảng cách giữa hai người, ngược lại còn khiến chân tay hai người đang lộ ra ngoài bỗng nhiên chạm phải nhau.

Giữa mùa hè nóng bức, sức nóng mạnh mẽ giờ phút này như bùng nổ, làm cho giác quan toàn thân cô tăng vọt, trái tim giật nhảy liên hồi. Diệp Minh Hi dường như không nhận ra, vẫn cứ tiếp tục tiến gần, gần tới mức cô chỉ cần khẽ động đậy thì gò má sẽ tự động chạm phải môi cậu. Đầu ngón tay cậu còn đang lưu luyến trên má cô không rời, ngón cái nhẹ nhàng thoa kem lên làn da mềm mịn của cô, hại cô nổi da gà toàn thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-130.html.]

“Sao vậy?” Đến thời kỳ vỡ giọng, giọng nói của cậu trầm thấp hơn trước. Người khác vỡ giọng cũng đôi khi rất khó nghe, vì sao giọng nói của cậu lại quyến rũ nóng bỏng như vậy?

Một nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có nổi lên trong lòng cô. Chung Mạn cuống quít đưa tay đẩy người cậu ra, hình như hơi mạnh tay, Diệp Minh Hi lảo đảo một bước, thiếu chút nữa thì làm rơi đồ vật bên cạnh.

Cậu không ngờ mình lại bị đẩy ra, vẻ mặt kinh ngạc, ngập ngừng khó hiểu hỏi:

“Sao vậy?”

“Muộn rồi,” Chung Mạn quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn vào mắt cậu. “Anh Mạc chắc đã sớm chờ ở dưới lầu.”

Đúng vậy, khi Chung Mạn hỏi Mạc Lâm có thể đến hay không, Diệp Minh Hi đã lấy lý do là chỗ ngồi ở sân có hạn để từ chối. Thế nhưng Mạc Lâm vẫn cứ khăng khăng tự mình lái xe tới đón hai người, giúp họ không phải chen chúc trong xe buýt chật chội dưới thời tiết nóng nực của mùa hè.

“Chúng ta đi thôi.” Diệp Minh Hi nắm lấy tay Chung Mạn theo thói quen, nhưng vừa mới chạm vào cô, cô đã theo phản xạ mà rụt tay lại. Đến khi Chung Mạn nhận ra, cô có muốn sửa chữa cũng không kịp nữa. Bởi tay Diệp Minh Hi đã dừng ở trong không trung, năm ngón tay cứng đờ dường như muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không được, trên mặt cậu ngoại trừ kinh ngạc, còn có tổn thương.

“Minh Hi….” Chung Mạn còn muốn nói gì đó, Diệp Minh Hi đã gục đầu xuống lùi lại một bước, lạnh nhạt mà lễ phép nhường cô đi trước. Chung Mạn lập tức hiểu ra cậu lại quay về tình trạng trước đây, chui vào trong vỏ bọc của chính mình, cự tuyệt đáp lại thế giới bên ngoài.

Lúc này nếu còn không ra khỏi cửa chắc chắn sẽ bị muộn. Chung Mạn chỉ đành phải ra ngoài trước, Diệp Minh Hi yên lặng theo sát sau lưng. Vào trong thang máy mỗi người chiếm một góc, không ai lên tiếng nói chuyện.

Loading...