Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:17:04
Lượt xem: 2

Xuống lầu, Mạc Lâm đã chờ sẵn ở bên ngoài. Anh ta cười cười chào hỏi hai người, còn cố ý bắt chuyện với Diệp Minh Hi:

“Xuống rồi à? Minh Hi em lại gầy rồi.” Lời này vừa dứt, toàn thân Chung Mạn lại run rẩy. Mạc Lâm chú ý tới sắc mặt không tốt của Chung Mạn, vội hỏi, “Sao vậy?”

“Không có gì, có lẽ là hơi hồi hộp thôi.”

“Yên tâm, không phải em nói Minh Hi rất có năng khiếu thể thao sao, còn lấy được cả học bổng nữa mà?” Mạc Lâm vừa an ủi cô, vừa thay hai người họ mở cửa xe, “Lên xe trước đã.”

Chung Mạn vì vị trí chỗ ngồi mà do dự, ngẩng đầu nhìn Mạc Lâm như cầu cứu. Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi ở phía sau, cô cũng nghe lời bước vào ghế sau. Đợi Diệp Minh Hi lên xe, Mạc Lâm mới đóng cửa ngồi vào ghế lái.

Bầu không khí trong xe rất kỳ quái. Mạc Lâm thử mở lời một hai lần, tuy Chung Mạn có đáp, nhưng rõ ràng không hề có hứng thú. Mà Diệp Minh Hi lại không hề mở miệng, phong cảnh ngoài cửa sổ cũng không nhìn, chỉ cúi đầu ngẩn người.

Mạc Lâm thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mở loa phát nhạc rồi tiếp tục lái xe. Sau khi Chung Mạn xuống xe Mạc Lâm nhẹ nhàng hỏi cô:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Em vẫn chưa nghĩ ra…” Chung Mạn lộ vẻ lúng túng, “Cứ để em suy nghĩ trước đã nhé?”

“Được, anh sẽ không hỏi nữa.”

“Ừm.” Mạc Lâm không truy hỏi khiến Chung Mạn khẽ thở phào. Mỗi người đều cần có không gian riêng tư, giữa các cặp đôi cũng không phải ngoại lê. Cô thấy vui vì Mạc Lâm cũng nghĩ như vậy.

Mạc Lâm đưa họ đến cửa sân tập. Chung Mạn cười vẫy tay với anh ta rồi đi vào. Vào trong sân bóng rổ, Chung Mạn thấy khu chỗ ngồi đã được phân đôi, hai đội bóng rổ cũng đang tụ tập bàn bạc chiến lược. Tự thấy mình đã đến chậm, Chung Mạn quay đầu nói với Diệp Minh Hi: “Em mau ra kia đi, không phải để ý đến chị đâu.”

Tùy ý ngồi xuống ghế đá cạnh bậc thang. Trận đấu còn chưa bắt đầu, cô cũng có thêm không gian để suy nghĩ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đã? Không phải cô và Minh Hi vẫn thỉnh thoảng tiếp xúc gần gũi, hai người vẫn ngồi cùng salon nói chuyện phiếm xem TV, thậm chí cô còn xoa đầu hay vuốt má nó nữa cơ mà. Vì cớ gì cô lại phản ứng như vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-131.html.]

Cô nghĩ một hồi, cuối cùng cũng hiểu rõ cảm giác của mình – vừa nãy trong chớp mắt, cô đã coi Diệp Minh Hi như một người đàn ông.

Cô có thể cùng một đứa trẻ không hề cố kỵ mà vui đùa ầm ĩ, nhưng không thể cùng một người đàn ông có hành động quá thân mật.

Lẽ nào cô lại là người đa nghi sinh ảo giác? Ban nãy bộ dạng Minh Hi tuyệt đối không có gì gọi là khiếm nhã, nếu như Diệp Minh Hi là em trai ruột của cô… Nhưng trước kia Chung Minh không hề như vậy. Ở thời kỳ nổi loạn nó vẫn thường xuyên dựa dẫm ỷ lại cô xin tiền mua kẹo ăn, cô cũng chưa từng nghĩ tới mặt đó.

Đây không phải có nghĩa là, từ trước đến giờ cô không hề coi Diệp Minh Hi là người một nhà đấy chứ?

“Tuýt –”

Tiếng còi chói tai vang lên cắt đứt suy nghĩ của Chung Mạn. Cô nhìn về phía sân bóng, đội viên hai bên đang đứng tại vị trí của mình, quả bóng rổ hứng lấy ánh mặt trời mà rơi xuống, còn chưa kịp bật về phía trước, đã bị một cầu thủ thân hình cao lớn của Nhị Trung đoạt lấy.

Ánh mắt Chung Mạn bắt đầu tìm kiếm Diệp Minh Hi. Hôm nay cậu mặc một bộ áo quần bóng rổ màu cam, vẻ ngoài càng thêm anh tuấn, thân thủ linh hoạt, di chuyển qua lại trên sân bóng rất bắt mắt.

Nhị Trung không phải là một đội yếu. Hai đội ganh đua quyết liệt từng điểm một. Nhưng nhờ sự phối hợp ăn ý của Diệp Minh Hi và một đội viên khác, tỉ số giằng co một hai điểm nay đã được dãn dần, mà người xem cũng không ngừng chú ý tới hai người của đội Hoằng Văn.

“Số 33 trường Hoằng Văn là ai vậy? Đẹp trai quá!”

“Cậu cũng để ý à? Nhiều lần toàn là do cậu ấy giúp nên mới được điểm đó. Hơn nữa lúc cậu ấy cướp bóng, gần như chưa lần nào thất bại cả. Ngầu c.h.ế.t đi được!”

Những lời bàn tán như vậy rơi vào tai Chung Mạn khiến tâm tình sa sút của cô tươi tỉnh hẳn lên, trên mặt cũng nở nụ cười ‘vinh dự và tự hào’.

Nhịp độ trận bóng rất nhanh, chưa xem được bao lâu, trọng tài đã thổi còi ‘tuýt tuýt’. Hai đội lập tức tụ tập lại ở phần sân của mình nghiên cứu chiến thuật.

Giờ nghỉ này rất ngắn, nói chưa được đôi lời đã phải quay lại trận đấu. Nhưng sau khi Diệp Minh Hi và đội viên ra hiệu bằng tay thì lập tức chạy ngược lại về hướng khán đài, làm cho đám nữ sinh đang bàn tán về Diệp Minh Hi đồng loạt hét lớn. Thậm chí còn có người thay nhau đập vai vỗ lưng nháy mắt đưa tình, chờ mong thái độ của cậu.

Diệp Minh Hi thế nhưng lại nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến chỗ Chung Mạn, chìa tay ra, nghĩ gì lại buông xuống. Chung Mạn nhìn động tác của cậu, nội tâm bị bóp chặt, cố gắng dùng giọng nói bình thường nhất hỏi: “Sao vậy?”

Loading...