Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-02-06 21:17:13
Lượt xem: 3
Cậu mím môi, chần chờ hồi lâu mới rụt rè nói: “Nắng…. sẽ chiếu đến đây.”
Chung Mạn nghe không hiểu, ngây người nhìn cậu. Diệp Minh Hi lại càng thêm lo lắng, phiến môi mím chặt, bộ dáng vô tội điềm đạm đáng yêu khiến cho các cô gái ngồi quanh đều nổi lòng thương yêu.
“Em nói nắng sắp chiếu đến chỗ chị….” Chung Mạn ngẩng đầu nhìn mặt trời dần ngả về tây, quay qua nhìn Diệp Minh Hi. “Muốn chị đổi chỗ ngồi?”
“Vâng!” Diệp Minh Hi gật đầu, ánh mắt làm bộ như rời đi, cuối cùng vẫn quay về nhìn Chung Mạn. Rõ ràng vô cùng để ý câu trả lời của cô, cũng vô cùng vụng về tỏ vẻ mình chẳng hề quan tâm.
“Đương nhiên rồi, em tốt với chị thật đấy.” Thấy Chung Mạn cười lên, Diệp Minh Hi liền tươi cười rạng rỡ, hào hứng dẫn cô tới chỗ khác.
Chung Mạn nhìn bóng lưng nó, trong lòng chua đắng lẫn lộn. Cậu đối xử tốt với cô, vì sao còn phải hèn mọn như vậy?
Tâm địa cậu thuần khiết, chỉ đơn thuần muốn thoa kem chống nắng cho cô, chỉ đơn thuần không muốn cô phải phơi mình dưới cái nắng chói chang. Chính mình lại đi suy diễn lung tung, có phải là phản ứng quá mức rồi hay không?
Cô thầm mắng bản thân mặt dày hèn hạ. Muốn bồi thường cho cậu, cô càng cố gắng động viên Diệp Minh Hi, hò hét cùng các nữ sinh.
“Tuýt – “
Tiếng còi vang lên có nghĩa là trận bóng đã chấm dứt. Trung học Hoằng Văn chiến thắng với tỉ số cách biệt mười điểm.
Chung Mạn đứng dậy vỗ tay như mọi người, đội viên hai bên chào nhau.
Cổ động viên hai đội chạy đến bên kia sân bóng, hoặc khích lệ hoặc an ủi đội mình ủng hộ. Chung Mạn tự thấy mình lớn tuổi hơn nên cũng không lại gần, chỉ lẳng lặng ngồi trên khán đài nhìn Diệp Minh Hi bị đám fan hâm mộ vây quanh.
“Ổn rồi chứ?”
Giọng nam quen thuộc vang lên bên tai, Mạc Lâm đã đến.
“Ừ,” Chung Mạn cười cười, giọng nói hơi khàn. “Tại em suy nghĩ quá nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-132.html.]
Hai người họ trò chuyện chưa được mấy câu, Diệp Minh Hi đã thoát khỏi đám fan hâm mộ đến chỗ bọn họ. Mạc Lâm nhìn bảng điểm trận đấu hiểu được trung học Hoằng Văn đã thắng, thuận miệng nói: “Chẳng phải anh nói em không cần lo lắng rồi sao? Tối nay anh khao, chúng ta phải ăn mừng một bữa mới được.”
“Thế sao được, Minh Hi là em họ của em, nó thắng sao lại để anh mời.” Chung Mạn phủi phủi tay đứng lên, “Đi, em đãi hai người đi ăn món ngon!”
Mạc Lâm ăn xong cùng lúc với Diệp Minh Hi. Lần trước sau khi xem kịch đi ăn ở ‘Xuyên Vị Cư’, Diệp Minh Hi và Dương Thanh Xuyên có rất nhiều chuyện để nói, nhưng hôm nay trên bàn cơm, Diệp Minh Hi ngoại trừ lúc gọi món nói bốn lầ chữ “ăn” và ngăn cản không cho Chung Mạn ăn thủy chử ngư* ra, còn lại một câu cũng không nói.
*Một món ăn Tứ Xuyên, có nghĩa là cá nấu trong nước, tuy nhiên khi thưởng thức món này thì bạn sẽ nhận ra phần nước dùng này không hẳn là nước mà thực chất lại được sử dụng rất nhiều dầu thực vật. Đây là một món ăn vô cùng cay bởi thành phần gây cay không chỉ có ớt đỏ mà điểm nhấn ở đây chính là tiêu hạt Tứ Xuyên Majiao (麻 椒) có màu xanh hoặc Huajiao (花椒) có màu đỏ tươi. Hai loại tiêu này đẳng cấp đến mức không chỉ tạo vị cay xé mà còn gây tê cả đầu lưỡi khi thưởng thức.
Tuy Mạc Lâm không hỏi, nhưng bữa tiệc tẻ ngắt này vẫn khiến Chung Mạn ngại ngùng vô cùng. Về đến nhà, cô chân thành nói với anh ta: “Xin lỗi anh. Hôm nay lúc ra ngoài em và Minh Hi có chút hiểu lầm, cho nên nó mới như vậy, anh đừng để bụng.”
“Không sao đâu, chỉ là….”
“Sao cơ?”
Mỗi lần Mạc Lâm gặp Diệp Minh Hi, anh ta luôn cảm thấy nét đơn thuần thơ ngây của cậu có gì đó kỳ lạ, thi thoảng còn tỏa ra chút âm u lạnh lẽo không đúng tuổi. Nhưng đây chỉ là cảm giác của anh ta, không có chứng cớ thì không thể nói với Chung Mạn.
“Chỉ là bây giờ muộn rồi, em không lên, ngày mai đi làm trễ cũng đừng trách anh.”
Chung Mạn cười liếc nhìn anh ta, sẵng giọng: “Người ta hẹn hò với cấp trên thì lợi ích vô số, tại sao em đây lợi ích đã không có, trách anh một chút cũng không được vậy hả?”
“Anh cho em lợi dụng đấy.”
“Vậy em đây phải cảm ơn anh rồi?”
“Không cần cảm ơn, việc phải làm thôi.”
Gần đây, Chung Mạn mới phát hiện Mạc Lâm là chuyên gia đấu võ mồm, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, nhiều lần hại Chung Mạn dở khóc dở cười, càng cãi càng hăng. Cô còn muốn cãi lại, nhưng Diệp Minh Hi đang chờ ở cửa nhà, đành hậm hực liếc xéo Mạc Lâm rồi lên lầu. Vào đến nhà, cô mới kéo rèm cửa sổ đoan trang vẫy tay tạm biệt anh ta.
Chung Mạn như không còn cột sống ngã xuống sofa, nhắm mắt buông lỏng cơ thể và tinh thần. Nhưng chỉ được năm phút, cô có chút mất tự nhiên nhích nhích người, lúc thì trở mình sang bên phải, lúc thì trở mình sang bên trái. Lăn lộn thế nào cũng vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì đó.