Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-02-07 10:45:15
Lượt xem: 1
Hôm nay là thứ tư ngày 4 tháng 8. Trước đó hai tuần Chung Mạn đã xin Lâm Tĩnh nghỉ sớm. Vốn dĩ thứ bảy là ngày nghỉ cô cũng đã đến công ty tăng ca rồi, không cần phải tăng ca thêm nữa. Cô chuẩn bị hết thảy, cũng chỉ vì để ngày mùng 4 tháng 8 này có thể tan tầm đúng giờ về nhà.
Ngày mùng 4 tháng 8 chờ mong từ lâu rốt cuộc cũng đến. Đúng sáu giờ tối, Chung Mạn tan ca, sau đó tới cửa hàng bánh ngọt lấy chiếc bánh chocolate đã đặt trước, và còn đến một nhà hàng Tây khá đắt tiền mua đồ ăn rồi háo hức trở về nhà.
Đinh..đang…Tiếng mở khóa cửa vừa vang lên, cánh cửa trước mặt lập tức được mở ra, một bóng người lao ra ôm chặt lấy cô. Nếu không nhờ cô nhanh nhẹn giơ tay lên cao, sợ rằng chiếc bánh sẽ không thoát khỏi kết cục bị đè bẹp.
“Hôm nay chị về sớm thế!” Diệp Minh Hi nói, tươi cười theo sát cô, còn cọ cọ mặt vào cổ cô đầy thỏa mãn.
“Ừ.” Cô vẫn không quen lắm với hành động gần gũi này của cậu, nhưng lại không thể tránh né, bất đắc dĩ nói. “Nhóc con, chúng ta không thể đứng mãi ở cửa như này được.”
Diệp Minh Hi nghe vậy cũng không chịu buông cô ra, mà ôm cô lùi về sau, như một chú gấu koala ôm cành cây mà di chuyển. Chung Mạn không biết nên khóc hay nên cười, khẽ mắng yêu: “Nào, sao lại thế này, cặp song sinh dính liền đấy à?!”
Lúc này, cánh tay Diệp Minh Hi mới không tình nguyện rời khỏi eo cô, chuyển thành cầm lấy tay cô. Chung Mạn không còn cách nào khác đành phải nắm tay cậu, mặc cho cậu lôi lôi kéo kéo đi vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-134.html.]
Chung Mạn đặt chiếc bánh ngọt xuống bàn bàn ăn rồi đẩy Diệp Minh Hi vào phòng cậu, đưa cho cậu một quyển sách và nói: “Em không được đi ra đâu đấy!” Sau khi chắc chắn Diệp Minh Hi đã đồng ý, cô mới đóng cửa phòng lại và vào bếp tìm hai bộ bát đĩa cực kỳ tinh xảo, lấy dải ruy băng nhiều màu từ trong túi để dùng cho buổi tiệc mà cô đã cố ý đi mua từ lúc trưa, và cả mũ giấy hình nón, ngọn nến hình chữ cái đủ loại màu sắc,… xếp hết ra ngoài. Cô bắt đầu trèo cao ngồi xổm dùng đủ loại tư thế, cố gắng trang trí căn phòng thật xinh đẹp.
Chung Mạn sớm đã có ý tưởng trang trí trong đầu, chỗ nào nên treo cái gì, treo như thế nào đều nắm chắc trong lòng bàn tay. Chỉ không đầy mười phút, toàn bộ phòng khách đều được giăng đèn kết hoa, tràn ngập bầu không khí sinh nhật vô cùng vui vẻ. Ngoại trừ những món ăn đã mua về từ trước, trên bàn ăn còn bày ra một chiếc bánh kem hình tròn được cắm nhiều ngọn nến rực rỡ sắc màu xếp thành dòng chữ ‘HAPPY BIRTHDAY’.
Đúng vậy, hôm nay chính là ngày sinh nhật của Diệp Minh Hi!
Chung Mạn tự biết bản thân tội nghiệt nặng nề. Cô hi vọng ngày kỉ niệm một năm mới có một lần này, Diệp Minh Hi sẽ không phải cô độc một mình trải qua. Bởi vậy, cô đã quyết định tổ chức cho Diệp Minh Hi một bữa tiệc sinh nhật thật hoàn hảo. Tối nay cô về nhà đúng giờ, chuẩn bị một bữa tối phong phú như vậy, còn có một chiếc bánh kem ngon miệng! Sự sắp xếp này nhất định sẽ tạo nên một kỉ niệm tốt đẹp chứ? Chắc chắn sẽ không còn nhớ lại quá khứ đen tối phải không?
Sau khi đã hoàn tất việc chuẩn bị, cô click chuột mở đĩa nhạc. Đợi đến khi bài hát ‘Chúc mừng sinh nhật’ đã vang lên khắp phòng, cô thắp sáng các ngọn nến trên bánh kem rồi đi tới gõ cửa phòng Diệp Minh Hi.
Không đến một giây sau, cửa được mở ra. Cô kéo Diệp Minh Hi còn chưa kịp phản ứng đến ngồi trước bánh ga tô, đội mũ lên đầu cho cậu rồi thổi chiếc còi giấy duỗi ra cuộn vào, mỉm cười hạnh phúc nhìn cậu.
Không biết là do ánh nếu trước mắt quá chói sáng, hay là vì nụ cười của Chung Mạn thật động lòng người, Diệp Minh Hi đột nhiên có chút hoảng hốt – nụ cười xinh đẹp như vậy, ánh nến lộng lẫy như vậy, không khí vui vẻ ấm cúng như vậy, từ khi nào đã xuất hiện trước mắt cậu?
Đầu óc mơ mơ màng màng hiện ra một cảnh tượng. Trong đó có rất nhiều người, trên mặt họ đều mang theo ý cười, mỗi người đều cầm một món quà trên tay. Bên cạnh cậu vẫn luôn có một người phụ nữ hiền hậu và một người đàn ông dịu dàng. Hai người một trái một phải nắm lấy tay cậu, dẫn nó đi khắp nơi, nhận lời chúc mừng của mọi người. Cuối cùng, ba người họ đi đến trước bánh ga tô, trên chiếc bánh ấy cũng có những ngọn nến sáng ngời như thế này….