Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-02-08 13:15:30
Lượt xem: 0
Đến bệnh viện, Diệp Minh Hi đang định bế Chung Mạn ra khỏi xe nhưng Mạc Lâm đã nhanh hơn một bước ôm lấy Chung Mạn, chuyển xe sang chế độ kiểm soát tự động, khiến cho tay Diệp Minh Hi bỗng nhiên trống rỗng. Diệp Minh Hi im lặng đóng cửa khóa lại, đuổi theo bóng lưng Mạc Lâm.
Ghi tên, đợi khám bệnh, người bệnh cấp cứu trong phòng đông như mắc cửi. Người nào người nấy đều lôi kéo y tá nói mình bệnh tình là khẩn cấp nhất, bệnh nặng đương nhiên cũng phải chờ người ta gọi mới được khám. Vì vậy mặc dù Chung Mạn ốm yếu xanh xao, cũng chỉ nhận được năm chữ ‘ra bên kia ngồi chờ’.
Diệp Minh Hi thấy vậy liền quấn lấy cô y tá kia, muốn dùng ngoại hình của mình chiếm được ưu thế. Nhưng có lẽ vị y tá đó đã làm việc lâu năm tại bệnh viện, sức đề kháng với trai đẹp thuộc hạng nhất, đối mặt với dáng cười vô cùng sáng lạn của cậu, nửa bước cũng không chịu nhường, bắt cậu ngồi chờ đến lượt.
Diệp Minh Hi sốt ruột cứ đi vòng vòng, không biết làm gì cho phải.
Giữa lúc cậu đang định lấy điện thoại gọi cho Tần Tâm Lan để cầu giúp, bởi gia đình chị ta chuyên ngành y dược, Mạc Lâm đã kéo một nhân viên vệ sinh, lén đưa cho ông ta hai tờ 500 tệ, sau đó ghé vào tai ông ta nói hai câu. Nhân viên vệ sinh kia liền sáp vào nữ y tá nói thầm, ba giây sau y tá gọi lớn: “Chung Mạn, phòng số 2.”
Điện thoại Diệp Minh Hi mới chỉ hiện lên tên Tần Tâm Lan, còn chưa kịp quay số.
Cậu lẳng lặng thu lại di động.
“Viêm dạ dày mãn tính chuyển thành cấp tính. Chắc chắn là do ăn uống không đúng giờ, cộng thêm áp lực quá lớn, nghỉ ngơi không đủ.” Bác sĩ mặc áo blue trắng rút lại ống nghe, đẩy gọng kính mắt nói, “Uống thuốc trước đã, rồi truyền nước biển. Nếu còn bị nôn thì sẽ chích thuốc.”
“Phải nằm viện sao?”
Bác sĩ còn chưa trả lời, Chung Mạn đã uể oải nói xen vào:
“Không được… Chuyện chặn hàng còn chưa giải quyết xong, tôi không thể nằm viện được….”
“Chuyện đó để anh.”
“Không! Benton là do em phụ trách. Nếu bỏ đi trong thời điểm quan trọng thế này, người ta sẽ nghĩ thế nào?” Ngay lúc nước sôi lửa bỏng mà lại không thấy mặt mũi đâu, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ cô tắc trách.
“Em cứ nằm đó đã, đừng kích động.” Mạc Lâm trấn an Chung Mạn đang ngọ ngoạy muốn ngồi dậy, nghĩ ngợi một hồi, quyết định nghe lời cô. “Như vậy đi, bây giờ chúng ta ra viện. Nếu ngày mai dạ dày em vẫn không đỡ, nhất định không được đi làm, được chứ?”
Chung Mạn vội vàng gật đầu.
Đi qua đi lại hơn nửa đêm mới về đến nhà, Mạc Lâm kiên quyết bế Chung Mạn về hẳn giường rồi mới rời tay. Diệp Minh Hi đứng một bên chẳng thể chen tay, đành chạy vội tới phòng bếp lấy khăn ẩm, rót chút nước ấm . Nghe thấy Mạc Lâm nói “Sáng mai anh sẽ tới đón em” liền ra về, cậu nhanh chóng cầm cốc nước và khăn tay vào phòng Chung Mạn để biểu đạt sự quan tâm. Nhưng Chung Mạn đã mệt mỏi cực độ ngủ thiếp đi, không cách nào uống cốc nước trong veo ấm áp kia, hay cảm nhận được xúc cảm thư thái dễ chịu từ chiếc khăn tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-142.html.]
Diệp Minh Hi đặt mấy thứ đó lên chiếc tủ cạnh giường, chăm chú ngắm nhìn dáng vẻ ngủ say của Chung Mạn, chìm vào suy nghĩ.
Tại cậu sắp đặt tất cả khiến cô phải chịu khổ như vậy.
Nếu không phải cậu nhờ Tần Tâm Lan chặn lại hàng của cô, cô cũng không cần vì xử lý công việc mà ngày đêm bận rộn, đến cơm cũng không ăn được.
Cậu đã sớm biết dạ dày cô có vấn đề, nhưng lại không chú ý cô có ăn uống đúng giờ hay không. Thực ra chỉ cần một ngày gọi hai cuộc điện thoại, hoặc đưa thẳng đồ ăn đến công ty cô, cô tất nhiên sẽ ăn vài miếng. Như vậy sẽ không phải chịu đựng nỗi đau đớn của viêm dạ dày cấp tính.
Hay là, cậu nên thu tay lại, để Tần Tâm Lan thả hàng?
Nhưng vừa khi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi Mạc Lâm độc chiếm Chung Mạn, mà cậu chỉ có thể đứng một bên yên lặng ngóng nhìn chờ đợi, cậu thấy lòng mình đau như cắt.
Rõ ràng chính mình quen Chung Mạn trước, biết ưu điểm của cô trước, rõ ràng mình mới là người ở cùng một nhà với Chung Mạn, còn thân thiết hơn cả người thân, hai người sống nương tựa lẫn nhau. Mạc Lâm dựa vào cái gì mà muốn nhúng tay vào, đuổi mình ra ngoài?!
Trước kia ánh mắt của cô chỉ nhìn thấy cậu. Vậy mà bây giờ lại xuyên qua người cậu, nhìn về Mạc Lâm.
Là cậu đã ở bên cô, thậm chí còn ôm lấy cô, nhưng cô lại chỉ muốn tìm Mạc Lâm.
Cứ tiếp tục như vậy, cậu sợ một ngày nào đó cô sẽ bỏ rơi cậu, tiến vào vòng tay Mạc Lâm. Không lẽ đến lúc đó bản thân chỉ có thể im lặng nhìn cô bước đi?
Như hôm nay, Chung Mạn vón đã nằm trong lồng n.g.ự.c cậu, nhưng lại bị người khác nhẹ nhàng cướp đi.
Giây phút cô rời khỏi lòng mình, cậu nghe được nội tâm mình gào thét, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn thế giới trước mắt sụp đổ.
Làm sao cậu có thể để chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa?
Diệp Minh Hi quá hiểu lựa chọn của mình —-
Không.
Người thân còn lại duy nhất của cậu, không thể vứt bỏ cậu mà đi được.
“Mạn Mạn, xin lỗi chị. Nhưng đau đớn qua đi thì hạnh phúc sẽ đến…” Diệp Minh Hi khẽ phủi đi sợi tơ dám cả gan đậu lên gò má Chung Mạn, ngón tay chậm rãi lướt qua gương mặt cô. “Giống như em vậy. Cứ mãi giãy dụa trong bóng đêm, chẳng phải cuối cùng cũng gặp được chị rồi sao?”