Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-02-08 18:50:14
Lượt xem: 1
“Ý anh là, Mạc Lâm dùng tư cách hàng năm dự họp, làm điều kiện trao đổi để anh Thành thả hàng của bọn em ra sao?”
“Theo anh nghĩ thì đúng là như vậy. Tuy anh ta làm vậy cũng có lợi cho bản thân vì dù sao nếu có chuyện xảy ra, người phải chịu trách nhiệm lớn nhất chính là anh ta. Nhưng mà không thể không phủ nhận việc anh ta đã ra tay cứu em.” Lục Hữu Lương ngừng một chút, nhịn không được giáo huấn cô. “Tiểu Mạn, không phải anh muốn nói em đâu. Loại người chỉ biết làm việc không thôi thì ở nơi này cũng chỉ có thể làm trâu làm chó giữ nhà. Chỉ những nhân tài biết suy xét biết luồn cúi mới có thể làm ông chủ. Bây giờ em làm giám đốc rồi, nếu không nghĩ tới mấy thứ này, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đạp xuống.”
“Không phải còn có anh nhắc nhở em đây sao.” Chung Mạn nịnh nọt nói.
Lục Hữu Lương cực kỳ khó chịu mà hừ lạnh, “Anh nhắc nhở em cả đời được chắc? Em phải biết bạn trai em là Mạc Lâm, là Boss cao cấp thực sự. Những gì chúng ta nhìn thấy được chỉ sợ là do anh ta cố ý để chúng ta nhìn thấy. Nếu anh ta ra tay thật, chúng ta sớm đã c.h.ế.t mà không rõ lý do rồi. Loại người như em là tiêu chuẩn đần độn, về sau gả cho anh ta thì phải làm sao đây? Anh ta ở bên ngoài nuôi thêm Tiểu Tam* Tiểu Tứ Tiểu Ngũ Tiểu Lục, còn em thì chỉ có thể vui vẻ ở nhà quét rác nấu cơm thôi! Nếu có ly hôn thì nửa hạt bụi cũng chẳng lấy được!”
*Tiểu tam chính là người thứ ba chen chân vào cuộc sống vốn đang tiếp diễn của hai người, kẻ thứ ba này chuyên làm chuyện phá hoại hạnh phúc, lôi kéo, làm đảo lộn và gây ra rắc rối cho mối quan hệ của các cặp đôi khiến họ phải lục đục rồi dẫn đến việc chia tay.
Chung Mạn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, “Bọn em còn chưa kết hôn, anh đã nghĩ đến vấn đề sở hữu tài sản sau khi ly hôn rồi, không phải quá xa xôi rồi sao?”
“Em thật là….” Lục Hữu Lương còn muốn mắng cô, Chung Mạn đã ăn nói khép nép:
“Em biết rồi em biết rồi. Anh rất tốt với em, em hứa với anh sau này sẽ suy nghĩ thêm, được chưa?”
“Tốt nhất là vậy.” Lục Hữu Lương hừ lạnh mấy tiếng, rồi mới nói. “Mạc Lâm vì em mà tìm cách thăng chức cho em, lại ngả bài với Lâm Thành để lấy được hàng cho em. Ngày nào anh ta cũng lo việc đưa đón em, cũng vì em mà cam tâm tình nguyện ở lại Trung Quốc. Kiểu người như anh ta lại có thể vì em mà làm nhiều đến thế cũng không dễ dàng gì. Dù sao em cũng không tìm được người đàn ông khác, thành thật thẳng thắn dẫn anh ta về nhà đi thôi.”
Chung Mạn suýt nữa thì tức ói m.á.u mà chết. Cái tên Lục Hữu Lương này thật là, miệng chó không mọc được ngà voi!
Đôi thanh mai trúc mã này lại tiếp tục đại chiến từ xa thêm mười hiệp nữa. Kết cục là bởi vì khát nước mà ngưng chiến. Khi cúp điện thoại, khóe miệng Chung Mạn bất giác cong lên, tâm tình cũng thoải mái không ít.
Lục Hữu Lương đã nói vậy thì cô phải tìm cơ hội hỏi thử ý tứ của Mạc Lâm mới được.
Chung Mạn vốn là một người gặp sao yên vậy, không phải kiểu người mạnh bạo, chủ động trong tình yêu. Vậy mà cô lại mở lời mời Mạc Lâm về nhà mình, dĩ nhiên anh ta sẽ đồng ý. Vì vậy Chung Mạn thông báo cho Diệp Minh Hi ngày 1 tháng 10 này sẽ về nhà.
“Ngày Quốc Khánh?” Diệp Minh Hi nghe vậy nhíu mày, ngẫm nghĩ, chạy tới máy vi tính mở file nào đó rồi lạch cạch in ra một tờ khóa biểu. “Mấy ngày nay em đều phải thi đấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-145.html.]
“Gì cơ? Đưa chị xem.” Chung Mạn chìa tay cầm lấy, quả nhiên trong lịch thi đấu bóng rổ cả mùng 1 và mùng 3 tháng đều có trận đấu. “Cúp Quốc Khánh này rất quan trọng à?”
“Ừm, đây là trận đấu liên trường quy mô lớn.” Diệp Minh Hi hết sức quả quyết gật đầu.
“Vậy à….” Chung Mạn phiền não, cô không muốn Diệp Minh Hi bỏ cuộc thi bóng rổ. Nhưng cô đã nói với Mạc Lâm sẽ cùng nhau về nhà. Nếu giờ mà nói không về, Mạc Lâm thì còn dễ nói, chứ mẹ cô nhất định sẽ tức điên lên mất. “Nhưng chị đã báo rồi…”
Diệp Minh Hi nghe vậy, đáng thương hỏi: “Chị không đến xem sao?”
“Hừm…..”
Thấy Chung Mạn do dự, cậu lập tức tỏ vẻ buồn bã: “Bọn em phải tập luyện rất lâu mới có thể đi vào chung kết. Lần trước chị cũng chỉ xem một trận hữu nghị thôi, chưa xem trận chính thức….”
Chung Mạn áy náy vô cùng. Cô thực sự đã quá lơ là Minh Hi, nhưng nếu không về nhà…..
“Bằng không thì thế này, chị sẽ nhờ Hữu Lương chăm sóc em vài ngày nhé? Dù sao tên kia cũng thích bóng rổ, rảnh rỗi cũng có thể bàn luận một chút.” Chung Mạn càng nghĩ càng thấy được, nhưng vẫn không quên hỏi ý kiến của Diệp Minh Hi. “Em thấy sao?”
Diệp Minh Hi đấu tranh một lúc, “Em về với chị cũng được…”
“Em chắc chứ?”
Không có chuyện gì chắc chắn hơn chuyện này đâu.
“Không sao đâu, dù sao thì vẫn còn những trận khác mà.”
Chung Mạn nghe được lại càng lo ngại, “Chị cứ mua trước vé cho em. Nếu đến lúc đó em muốn ở lại, cái vé đó em bỏ đi cũng được.”
Kết quả là, ngày 30 tháng 9, Chung Mạn đưa Mạc Lâm và Diệp Minh Hi cùng nhau về nhà.
Để tránh dọa cho Mạc Lâm chạy mất, Chung Mạn nhiều lần rào trước đón sau khai hết ra sự lợi hại của mẹ mình. Thế nhưng người như Mạc Lâm, đối phó với một người phụ nữ bình thường như bà Chung thì chỉ cần bỏ ra một phần công lực cũng quá đủ.