Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 150

Cập nhật lúc: 2025-02-09 11:50:34
Lượt xem: 0

Vì vậy giờ phút này, quan trọng nhất là phải biết rõ những chuyện đã từng xảy ra thì mới có thể quyết định bước hành động tiếp theo.

Diệp Minh Hi gục đầu lặng im, Chung Mạn cũng không thúc giục cậu, chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh chờ đợi cậu, còn dùng hai tay mình ôm chặt lấy cậu, tỏ ý ủng hộ, cổ vũ cậu. 

“Ba năm trước đây….” Giọng nói của Diệp Minh Hi vang lên trong không khí yên tĩnh, có chút khàn khàn nói. “Ba mẹ em qua đời trong một tai nạn giao thông. Họ vốn là người làm kinh doanh, cũng tích góp được đôi chút. Số tiền này đương nhiên là để lại cho đứa con duy nhất của họ.”

Diệp Minh Hi nói rất khó khăn, rất chậm chạp, không kém nói từng chữ từng chữ một là bao. Nhưng Chung Mạn vẫn như cũ chăm chú chờ đợi, kiên nhẫn lắng nghe. 

“Ngày ấy trong đám tang của ba mẹ, tất cả người nhà họ hàng đều đến. Bác cả, bác hai, bác gái, dì hai, cậu cả…. Còn có cả những người chưa từng gặp mặt bao giờ. Trên linh đường họ tranh giành quyền nuôi dưỡng em, cãi nhau tới đỏ mặt tía tai, thiếu chút nữa đánh nhau ngay trước bức ảnh đen trắng của cha mẹ em thậm chí còn đẩy ngã em xuống đất.” 

Đây không phải là tranh giành quyền nuôi dưỡng, rõ ràng là tranh giành tài sản! Chung Mạn phẫn nộ siết chặt nắm tay.

“Cuối cùng bác cả thắng, đưa em về nhà. Nhưng chút ít tiền ấy đều nằm dưới tên em, họ không thể lấy được. Vì vậy họ cầm giấy tờ chuyển nhượng tài sản đặt trước mặt em nói ‘Không có tiền thì làm gì có cơm ăn? Làm gì có nước uống? Làm gì có giường ngủ?’….” Chung Mạn không hiểu vì sao mà đột nhiên rùng mình một cái, thầm hi vọng đó chỉ là những lời dọa nạt của bọn họ. Nhưng câu nói tiếp theo của Diệp Minh Hi đã đập tan hy vọng của cô. “Mãi đến trước khi em chịu kí tên, em luôn bị nhốt trong tủ quần áo. Đến lúc đói bác trai sẽ cầm đồ ăn nóng hổi mở tủ quần áo ra, hỏi em có ký tên hay không….. Em còn có thể làm gì?”

Rốt cuộc đám người đó đang nghĩ cái gì vậy? Tiền thực sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến mức vùi dập cả lương tri, hành hạ cả người thân? Khi ấy Minh Hi mới chỉ mười ba tuổi, mười ba tuổi mà thôi! 

“Sau khi ký tên, cuối cùng em cũng được ăn no. Thế nhưng sau khi thủ tục chuyển nhượng tài sản hoàn tất, họ không hề quan tâm đến em nữa. Lúc thức dậy cũng chỉ có mấy thìa cơm để ăn. Nếu họ quên thì em sẽ bị bỏ đói. Ngay cả một chiếc giường bình thường em cũng không có, ngày thường đều nằm ngủ ở sofa, khi có khách thì ngủ trong tủ quần áo….” 

Chung Mạn nghe xong liền bật khóc, ngay cả giường cũng không có? Cô thấy vui mừng khôn xiết vì bản thân đã thay cậu thu xếp một gian phòng ngủ, mua một chiếc giường lớn đệm êm. Lúc này cô chỉ tiếc trước đây mua đồ quá rẻ, không đủ đắt! 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-150.html.]

“Đồng phục của em không có người giặt, sách vở không có người mua. Cứ như vậy tất nhiên sẽ trở thành học sinh cá biệt. Sau này mỗi lần bắt gặp em và người khác có xích mích, nhà trường đều bắt em chuyển trường. Họ ngại phiền toái, chỉ muốn tống em đi nơi khác, vừa hay nghe được bác Chung nói chị đang ở thành phố X, họ liền đưa em đến thành phố X.” 

Xích mích với người khác? Với tích cách của Minh Hi, chỉ sợ là lúc cậu bị vây đánh thì người ta bắt gặp. Bọn họ không thể xử phạt kẻ gây chuyện nên mới ra tay với cậu. 

Nỗi đau xót vô tận không ngừng dâng trào, hốc mắt nóng lên. Thấy Diệp Minh Hi vẫn là dáng vẻ hờ hững, kiêu ngạo ấy, lòng Chung Mạn đau như cắt, dang hai tay ôm cậu vào lòng. Tưởng chừng như làm như vậy có thể ôm được đứa trẻ mười ba tuổi đầy bất hạnh đó, có thể ngăn cản thế giới cay nghiệt bạc bẽo này làm tổn thương đến cậu.

Được một phút, Diệp Minh Hi vẫn không động đậy cuối cùng cũng do dự đưa tay, chậm rãi ôm lấy cô, hưởng thụ sự ấm áp trên người cô, để ánh mặt trời của cô làm tan biến đi đêm tối không ngừng quẩn quanh trong tâm trí cậu. 

Cảm nhận được động tác của cậu, Chung Mạn không biết là muốn an ủi cậu hay đang thuyết phục chính mình, chỉ thì thào lặp đi lặp lại: “Đã qua cả rồi, không sao đâu…” 

Giọng nói nhẹ nhàng mà vững vàng của cô không hề đứt đoạn cho đến khi cả hai đều đã bình tĩnh lại.

Bỗng nhiên Chung Mạn rời khỏi lồng n.g.ự.c của cậu, mu bàn tay phải không biết là cố ý hay vô tình vuốt qua mắt cậu, sau đó nghiêm túc nói: 

“Thu dọn hành lý thôi.”

“Chị… Không phải chị nói sẽ không để em đi sao?” Diệp Minh Hi hoảng hốt, lôi kéo cánh tay đang muốn chỉnh trang lại hành lý của cô, hỏi gấp. “Chị, chị vừa nói vậy mà!” 

“Chị có nói sẽ để em về sao?” Hai mắt Chung Mạn đỏ bừng lườm cậu, nghiêm nghị nói: 

“Chúng ta phải chạy trốn!”

Loading...