Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:25:04
Lượt xem: 1
Chung Mạn bảo chạy trốn không phải nói đùa. Cô thật sự có ý định như vậy.
Cô kể cho Mạc Lâm biết, anh ta nghe xong không nói lời nào đã lập tức đi đặt vé. Vì không có vé tàu nên phải cất công đổi thành vé máy bay, hơn nữa còn chu đáo tìm được một chiếc xe đưa đón, không để ông Chung phải đi đi về về giữa đêm khuya.
Còn Chung Mạn và Diệp Minh Hi thì sắp xếp hành lý. Hai người cùng làm chưa đến nửa tiếng đã nhanh chóng chuẩn bị xong hết thảy. Lúc đó, xe cũng đã đợi sẵn ngoài cửa.
“Con gái à, bọn họ muốn đưa cháu về cũng đúng. Dù sao người ta mới là người thân cùng huyết thống, còn con cùng lắm cũng chỉ là người ngoài…..”
“Minh Hi không muốn quay lại, hơn nữa họ chẳng có ý đồ tốt đẹp gì.” Chung Mạn bình tĩnh nói, giọng điệu kiên quyết lạ thường.
“Tại sao lại không có ý đồ tốt?” Bà Chung vội vàng dò hỏi, nào ngờ Chung Mạn lại lắc đầu nói:
“Việc này rất khó nói. Nếu chính thằng bé đã không muốn, miễn cưỡng ép buộc nó chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”
“Hình như người ta là hợp pháp mà……”
“Nếu có khả năng thì họ cứ tới thành phố X kiện con!”
Trên đời này không có một bà mẹ nào mong muốn con gái của mình có dính dáng gì đến kiện cáo. Bà Chung còn định khuyên nhủ, Mạc Lâm đã mở miệng: “Bác gái đừng lo lắng. Cháu có rất nhiều bạn bè làm thẩm phán và luật sư, sẽ không sao đâu.”
Đã ở địa vị cao từ lâu, Mạc Lâm luôn có sức thuyết phục thật khó nói nên lời khi nói chuyện với người khác. Người phụ nữ địa vị nhỏ như bà Chung vừa nghe xong liền yên tâm hẳn, lòng cũng an ổn phần nào. Chẳng những không nói gì nữa, ngược lại còn thấy vui vẻ, cảm thấy Mạc Lâm rất đáng ngưỡng mộ, ngay cả chuyện luật pháp cũng có thể giải quyết, quả thực là một con rể tốt.
Những người khác đương nhiên không biết được tâm tư quanh co khúc khuỷu của bà Chung. Thấy bà không tụng kinh nữa cũng thở phào nhẹ nhõm. Mang đống hành lý ra ngoài xong, lúc sắp lên xe, Chung Mạn vẫn không quên quay đầu lại nói với mẹ:
“Mẹ, không nên nuông chiều em trai như vậy. Chuyện trong nhà thì chẳng để tâm, chỉ thích trốn trong phòng chơi game.”
“Nó cũng chỉ ham chơi một chút thôi. Hôm nay ăn cơm xong không phải còn ngoan ngoãn ngồi lại một tiếng đấy sao?” Bà Chung bênh vực con trai, lại xoay người nói với Mạc Lâm. “Tiểu Mạc, cháu là một người thành công. Về sau nhớ đến nhà ăn cơm nhiều một chút, thuận tiện nhắc nhở Chung Minh luôn.”
“Cháu biết rồi ạ.” Mạc Lâm thân thiện gật đầu.
Bởi thời gian đã cận kề, mọi người không trò chuyện thêm nữa liền xuất phát. Trên xe, Diệp Minh Hi vẫn một mực nắm chặt lấy tay Chung Mạn không chịu rời. Chung Mạn nghĩ thầm, có lẽ cậu vẫn còn sợ bác cả sẽ phục kích trên đường chờ cướp người nên cũng mặc kệ cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-151.html.]
Mạc Lâm ngồi ở ghế trước để ý thấy động tác của Diệp Minh Hi, chăm chú nhìn ba giây rồi quay đi, không hề lên tiếng.
Máy bay hiếm khi đúng giờ. Lúc rạng sáng mới về đến thành phố X, ba người đều rất mệt mỏi, thế nhưng tay Diệp Minh Hi vẫn không chịu buông bỏ. Sau khi bắt xe về đến căn hộ của Chung Mạn, Mạc Lâm cũng không nói gì đặc biệt, chỉ nhẹ nhàng dặn dò: “Gặp chuyện gì thì gọi điện cho anh, đừng sợ muộn mà không làm phiền, biết chưa?”
Chung Mạn cảm giác như mình thực sự đã bạc đãi Mạc Lâm. Người ta tử tế đến nhà mình ăn một bữa cơm đã bị mẹ mình hỏi liên tục, giữa đường còn trở thành thổ phỉ cướp người. Anh ta giúp đỡ giải quyết cục diện, sau đó còn phải đi đặt vé tìm xe, khổ qua khổ lại đến giờ cũng không có nửa câu trách móc, ngược lại còn dặn dò mình có việc phải tới tìm anh ta. Ngày thường ăn cơm dù phải đặt bàn Mạc Lâm cũng không cần tự mình gọi điện, vậy mà hôm nay anh ta lại vì mình mà làm nhiều chuyện như vậy……
Lòng cô ấm áp dễ chịu lạ thường, vẻ mặt bớt đi vài phần mệt mỏi. Cô dịu dàng nói với anh ta: “Vừa nãy, anh chưa ăn no đúng không? Vất vả cả một ngày rồi có muốn lên nhà ăn chút gì đó không, em nấu cho anh bát mì nhé?”
Đây là lần đầu tiên Chung Mạn mời Mạc Lâm vào nhà cô. Vì có Diệp Minh Hi ở nhà, cô thường tránh để người lạ tới. Nhưng hôm nay cô nghĩ mình cũng nên báo đáp Mạc Lâm.
Chí ít, không thể để anh ta mang bụng đói trở về.
“Em không thấy phiền chứ?” Mạc Lâm đương nhiên có thể nhìn ra được vẻ mặt mệt nhọc của Chung Mạn.
“Vẫn đủ sức để nấu một bát mì.” Cô cười đáp, còn đưa tay ra làm động tác ‘mời’.
“Vậy anh đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Mạc Lâm nói gì đó với tài xế taxi, thanh toán 10 tệ tiền xe, sau đó liền theo Chung Mạn lên lầu.
Diệp Minh Hi vẫn còn nắm tay Chung Mạn. Lúc lên lầu cô cảm thấy bước đi của cậu chậm lại rất nhiều, không khỏi hỏi: “Mệt à?”
“Vâng.” Diệp Minh Hi thấp giọng trả lời.
“Vậy lát nữa em ngủ sớm đi.” Chung Mạn dịu dàng động viên cậu.
Thấy Chung Mạn mời Mạc Lâm vào trong nhà ngồi, Diệp Minh Hi không đi tắm rửa, trái lại còn ngồi sóng vai bên Mạc Lâm. Chung Mạn thấy vậy liền pha cho mỗi người một cốc yến mạch nóng: “Minh Hi, em uống xong thì đi ngủ đi, giờ chị phải nấu mì.”
Diệp Minh Hi nhìn cốc yến mạch trước mặt, chợt nói: “Em cũng đói bụng.”
“Em nên ngủ sớm, ăn nhiều không tốt đâu.”
“Em đói.” Diệp Minh Hi tỏ vẻ rất đáng thương, rất cố chấp nói.
Thương cậu hôm nay phải chịu đủ khiếp sợ, Chung Mạn không muốn làm cho cậu không vui, liền gật đầu nói: “Được rồi, cho em nửa bát mì.”