Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 152
Cập nhật lúc: 2025-02-09 17:25:16
Lượt xem: 2
Chung Mạn đi vào phòng bếp. Trong phòng khách chỉ còn lại hai sinh vật giống đực.
Mạc Lâm ung dung uống hết cốc yến mạch, ngồi dựa lên sofa, phóng tầm mắt đánh giá đồ trang trí trong chiếc tổ nhỏ của Chung Mạn. Cửa sổ thủy tinh trên sàn nhà là tiêu điểm của cả căn phòng. Anh ta nhớ mỗi buổi tối Chung Mạn đều đứng ở đó vẫy tay chào tạm biệt mình, trong lòng không khỏi có chút yêu thích với chỗ cửa kính. Căn hộ không lớn, không có không gian phụ để chứa mấy đồ gia dụng cơ bản, nhưng vì không giống như kiểu bài trí nhồi nhét của các cô gái trẻ, nên chẳng hề có cảm giác chật hẹp. Hừm, bàn máy tính hơi lộn xộn, nhưng những chỗ khác vẫn còn gọn gàng ngăn nắp, có thể chấp nhận được.
Bên này Mạc Lâm đang hứng thú quan sát từng nơi từng nơi một, bên kia Diệp Minh Hi một mặt âm trầm.
Bình thường Chung Mạn rất thích co mình trên sofa, vùi nửa người vào đống gối ôm lớn, thỏa mãn tựa như mèo con được ăn no uống đủ. Lúc này chỗ Mạc Lâm đang ngồi chính là nơi cô và cậu từng dựa vào nhau, ngả mình lên chính chiếc gối ôm cô từng dụi dụi mặt, tay đặt lên chính nơi tay vịn mà mái tóc đen nhánh của cô từng phủ lên……. Hơi thở đáng ghét trên người Mạc Lâm đang làm ô nhiễm hơi ấm cùng sự tĩnh lặng nơi đây. Anh ta căn bản không nên bước vào căn nhà này!
Cậu không thích người khác đặt chân vào ngôi nhà của hai người họ, ngồi trên sofa thuộc về hai người họ.
Diệp Minh Hi thực sự rất muốn đứng lên đuổi Mạc Lâm khỏi nhà, hận không thể lập tức đứng bật dậy cảnh cáo anh ta về sau không được tiếp cận Chung Mạn. Đúng, cậu rất muốn, thực sự rất muốn, rất muốn…..
Thế nhưng, cậu vốn dĩ không có tư cách đó.
Đúng vậy, Mạc Lâm mới là bạn trai của Chung Mạn, mới là chàng rể tốt trong mắt của bà Chung, mới là người duy nhất được cho rằng nên ở bên Chung Mạn…. Mà Diệp Minh Hi, cùng lắm chỉ là một đứa trẻ, là một cái bóng đèn sáng, là một đứa con riêng.
Vì sao, vì sao lại như vậy?
“Minh Hi, em sao thế?” Chung Mạn nấu mì xong thì thấy Diệp Minh Hi chỉ ngẩn người ngơ ngác. Cô rất lo lắng. “Lẽ nào hôm nay bị kích động quá mức, bị dọa sợ rồi?”
Diệp Minh Hi phục hồi tinh thần, lắc đầu, cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn mì.
“Ăn hết đi, ăn xong thì tắm rửa rồi đi ngủ.”
Cậu gật đầu, yên lặng ăn bát mì, nhìn cảnh tượng Mạc Lâm khen ngợi món mì của Chung Mạn, vẻ mặt cười tươi như hoa đắc ý tự nấu tự khen của cô. Sau đó hai người họ còn trêu đùa nhau, thay nhau chế giễu, bầu không khí vui vẻ thân thiết vô cùng.
Nhưng những việc này không hề liên quan gì tới cậu.
Diệp Minh Hi vẫn lặng im ăn mì.
Cậu chỉ có một bát mì rất nhỏ, vốn dĩ ăn hai ba miếng là hết. Nhưng cậu lại cố tình ăn thật chậm. Cậu sợ sau khi ăn xong, đến cả tư cách được ngồi đây nhìn cô, nghe cô nói chuyện cũng không còn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-152.html.]
Giờ phút này, cậu không thể không oán, không thể không hận.
Từng nghĩ rằng chỉ cần từ từ theo đuổi, một ngày nào đó Chung Mạn sẽ phát hiện cậu đã trở nên cao lớn, là một người đáng tin cậy, đáng để dựa vào. Nhưng khi nhìn thấy thái độ của bà Chung dành cho Mạc Lâm, cậu biết, trong mắt họ, ngay cả tư cách để cạnh tranh cậu cũng không có.
Chỉ vì sinh trước cậu vài năm mà Mạc Lâm là người lớn, còn bản thân cậu chỉ có thể cam tâm làm một trẻ con thôi sao?
Chỉ vì một yếu tố không thể kiểm soát mà cậu phải vĩnh viễn chỉ có thể làm một người dõi theo, chứng kiến kẻ khác xâm chiếm tổ ấm nho nhỏ của cậu và Chung Mạn, nghênh ngang ăn mì do cô tự tay nấu. Lúc đêm khuya thanh vắng còn trò chuyện với cô, khiến cô quên đi cả thời gian ư?
Chỉ vì Mạc Lâm sinh sớm hơn cậu vài năm liền có tư cách ở bên cạnh cô, nhận lấy lời chúc phúc của tất cả mọi người hay sao?
Tại sao ngay từ lúc sinh ra, cậu đã hoàn toàn mất đi tư cách ở bên cô, chỉ bởi vì chín năm kia?
Nếu như hôm nay cậu và Mạc Lâm bằng tuổi nhau, liệu cậu có thể đuổi Mạc Lâm đi, có thể độc chiếm sự quan tâm chăm sóc đầy dịu dàng ấm áp của cô hay không?
Nhưng điều đó là không thể.
Có cách nào có thể để cho cậu có tư cách trở thành một đối thủ chứ không chỉ là một người quan sát không?
Đến tột cùng có cách nào hay không?!
“Sao hôm nay em ăn chậm vậy?” Chung Mạn nhận ra tốc độ ăn của Diệp Minh Hi chậm hơn ngày thường. “Có phải ăn không vào hay không?”
Diệp Minh Hi vội vàng lắc đầu.
Nhưng Chung Mạn vẫn lấy đi bát mì của cậu, “Đợi ăn xong thì trời cũng sáng luôn rồi. Em nhanh đi tắm đi. Hôm nay đừng gội đầu, ngày mai hẵng gội.”
“Em vẫn muốn ăn nữa.” Cậu ngoan cố ngọ ngoạy.
“Rõ ràng em đã ăn không vào, còn ăn làm gì! Nếu đói thì uống hết cốc yến mạch đi…..” Chung Mạn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hai giờ rưỡi sáng. “Đừng tắm kỹ quá, đánh răng xong thì đi ngủ ngay cho chị.”
“Em….” Cậu còn định nói thêm nhưng đã bị Chung Mạn trừng mắt, đành bất đắc dĩ nâng cốc yến mạch lên, uống từng ngụm nhỏ ngụm nhỏ một. Chỉ cần có thể kéo dài thêm một giây, cậu sẽ tranh thủ thêm một giây.