Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 155
Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:43:31
Lượt xem: 1
Chung Mạn đang mải mê làm việc thì chợt nhớ ra có chuyện quên chưa nói với Minh Hi. Cô căn đúng đến giờ cậu thường có mặt ở nhà để gọi điện thoại, lạ thay không có ai nhấc máy. Gọi vào di động của cậu cũng không ai nghe, nửa tiếng sau gọi lại kết quả vẫn như cũ.
Không lẽ bác cả của cậu tìm tới, muốn cưỡng ép dẫn người đi sao?
Không lẽ gặp tai nạn trên đường đi rồi?
Chung Mạn hoảng sợ báo với Lâm Tĩnh hôm nay cô không đi dạy. Đợi đến khi tan tầm, cô lập tức vội vã về nhà.
Giờ này lẽ ra Diệp Minh Hi phải ở nhà mở cửa cho cô mới phải. Nhưng không, chào đón Chung Mạn lúc này không phải là căn hộ sáng sủa thường ngày mà là một mảng đen kịt.
“Minh Hi, em đâu rồi?” Căn hộ của cô không lớn, Chung Mạn chỉ mất hai mươi giây để xem xét hết một lượt, khẳng định trong nhà không có một bóng người. Lúc này mới bắt đầu suy nghĩ xem Diệp Minh Hi có thể đi đâu.
Trường học? Lẽ nào hôm nay có buổi tập bóng rổ? Chung Mạn mở tủ quần áo của Minh Hi, thấy đồng phục thể thao và quả bóng rổ vẫn còn nguyên đó.
Lẽ nào lại có buổi diễn tập kịch? Chung Mạn bèn gọi điện cho trường học. Bảo vệ nói tất cả học sinh đã ra về, cổng trường cũng đã khóa rồi.
Ngoài trường học ra, cậu còn có thể đi đâu? Chung Mạn thực sự nghĩ không ra.
Cô gọi lại vào di động của Minh Hi mấy lần nhưng vẫn không có ai nghe máy như lần trước. Ngay sau đó, cô gọi điện cho Mạc Lâm nhưng Mạc Lâm cũng không có cách gì tốt hơn.
“Có cần anh tới không?”
“Không đâu, anh tới cũng vô ích, đừng lãng phí thời gian của anh.”
Chung Mạn vô lực ngồi tựa vào sofa, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc di động. Màn hình lúc sáng lúc tối, rồi lại tối lại sáng, từng phút từng giây trôi qua mà cô vẫn chẳng thể làm được gì.
“Đinh”, ngoài cửa vâng lên tiếng thang máy. Chung Mạn chưa kịp đi ra đã nghe thấy chuông cửa đã dội lại. Cô gấp gáp mở cửa ra nhìn, nhưng khuôn mặt khó giấu nổi sự thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-155.html.]
“Không phải em đã nói anh đừng đến sao?” Nói thì vậy, song Chung Mạn vẫn mở chiếc cửa thép bên ngoài ra. Mạc Lâm biết cô sốt ruột, không hề để bụng thái độ của cô, “Anh sợ em ở một mình lại nghĩ ngợi lung tung.”
“Em sẽ gắng sức không nghĩ ngợi lung tung.” Chung Mạn cười khổ. Dù sao có thêm Mạc Lâm ở bên cạnh, tâm trạng cũng yên ổn hơn nhiều. Chí ít cô cũng biết mình không cô đơn.
Cô rót cho anh ta một chén trà, cả hai ngồi trên sofa không hề nói chuyện. Tay Chung Mạn vẫn siết chặt lấy chiếc di động, Mạc Lâm thấy cô lo lắng hơi quá, liền hỏi: “Nói anh nghe, em đang nghĩ gì?”
“Em, em cũng không biết, em rất rối bời……” Chung Mạn ảo não gãi đầu.
“Không sao, em cứ từ từ mà nói, nói thật rõ ràng.” Mạc Lâm nói rất chậm, giọng điệu khiến người ta an tâm, cũng khiến người ta không kìm được tâm sự với anh. “Em sợ thằng bé gặp phải chuyện ngoài ý muốn à?”
“Ừ, giờ ngoài đường có nhiều kẻ xấu lắm. Không phải hôm qua còn có tin ai đó bị tấn công vô cớ đó sao? Em xem bức ảnh trong bản tin, người nọ cũng là một thanh niên, mặt mũi toàn m.á.u là máu.… Đúng rồi, em phải xem tin tức xem có gì không.” Chung Mạn vừa dứt lời liền đứng lên định bật TV, lên mạng nhưng lại bị Mạc Lâm kéo về. Cả người cứ như vậy ngã xuống người anh ta, nhưng anh ta không nhân cơ hội làm gì mờ ám cả, chỉ nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy và nói:
“Đừng xem mấy thứ đó rồi lại tự mình dọa mình. Nếu xảy ra chuyện gì, em sẽ nhận được điện báo đầu tiên. Thằng bé mất tích mới được ba tiếng, điện thoại di động của em lại không đổ chuông, chứng tỏ là không có tai nạn gì cả.”
Kỳ thực lời Mạc Lâm nói không phải là không có sơ hở. Thế nhưng Chung Mạn đang vô cùng hỗn loạn, nghe được lời cam đoan của Mạc Lâm thì tin anh ta ngay. Dù vậy,hoài nghi này tiêu tan, rất nhiều rất nhiều hoài nghi khác lại bay tới.
“Lẽ nào bác cả của nó tới đây bắt nó đi rồi? Anh không biết đâu, bác nó trước đây từng bỏ đói nó, nhốt nó vào tủ quần áo, không cho nó một cái giường tử tế, chỉ vì muốn cướp lấy di sản của cha mẹ nó. Lần này tìm đến chắc chắn cũng chẳng có ý gì tốt.” Chung Mạn càng nói càng sợ, cầm tay Mạc Lâm nhờ anh ta nghĩ cách. “Em nên làm gì đây, có nên báo cảnh sát không? Có nên mua vé máy bay về nhà không?”
“Đừng hoảng hốt, Minh Hi cũng mười sáu tuổi rồi, có khả năng tự suy nghĩ và quyết định. Nếu thật sự người đó đã làm vậy, cho dù ông ta có mưu đồ đi chăng nữa, cũng không dám làm gì Minh Hi đâu.”
“Nhưng trước đây……”
“Trước đây còn bé cậu ấy đương nhiên không biết phải cầu cứu, giờ đâu như vậy nữa.”
“Ừ…..” Diệp Minh Hi quả thực đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ cô cũng nên tin tưởng nó một chút. “Thực ra em sợ, nó……”
“Làm sao?”
“Em sợ nó bỏ nhà đi.”