Tránh Ra Để Tôi Tìm Tình Yêu - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-02-09 22:43:59
Lượt xem: 2
Hôm nay vào lúc 3 giờ 40 phút chiều, chuông điện thoại của cô lại đột ngột réo lên. Tiểu Triệu và Trương Minh Nghi đều nhìn Chung Mạn bằng ánh mắt quan tâm, còn Chung Mạn thì phiền chán cầm lấy di động lên xem ai là người gọi đến, thì ra là số điện thoại ở quê.
Trước kia cô chưa bao giờ muốn nhận được điện thoại từ mẹ mình, hiện tại thì ngược lại, nghe thấy tiếng chuông điện thoại chỉ mong sao mỗi lần đều là bà Chung gọi tới. Quả thật là vật đổi sao dời.
Chung Mạn mỉm cười nhận điện của mẹ. Chưa đến hai giây sau, sắc mặt cô lập tức biến đổi, hai mươi giây sau cô hoảng hốt xông vào văn phòng của Mạc Lâm. Khi ấy Lục Hữu Lương đang ở đó thảo luận về đơn đặt hàng gần đây cùng Mạc Lâm, hai người vừa nhìn thấy bộ dạng nhớn nhác của Chung Mạn thì không khỏi sững sờ.
“Tổng giám đốc Mạc, tôi muốn xin phép nghỉ ba ngày! Đơn xin nghỉ sẽ nộp sau!”
Chung Mạn nói xong cũng không đợi Mạc Lâm gật đầu đã định chạy ra ngoài. May có Lục Hữu Lương bước một bước dài chặn cô lại hỏi:
“Xảy ra chuyện gì? Trước tiên nói cho rõ đã nào!”
“A Minh, A Minh…..” Chung Mạn mới nói được hai chữ lại muốn đi, Lục Hữu Lương vẫn không cho cô qua. Mạc Lâm cũng đi tới đóng cửa lại nói:
“Anh không đồng ý cho em nghỉ. Cũng không mất đến hai phút, kể rõ sự việc ra đi.”
Tuy Chung Mạn sốt ruột, nhưng cô biết hai người họ có ý tốt, hít vào thật sâu hai lần để bản thân tỉnh táo lại: “Mẹ em gọi điện đến, nói em trai em đánh nhau ở tiệm net, giờ đang bị công an bắt lại.”
“Nghiêm trọng vậy sao? Để anh gọi cho mẹ, hỏi xem có thể giúp đỡ được gì không.” Cha mẹ Lục Hữu Lương ở quê cũng quen biết vài người, nói không chừng có thể sẽ giúp được một chút.
“Ừ, làm phiền bác trai bác gái rồi.” Với những chuyện hệ trọng, Chung Mạn sẽ không khách sáo với Lục Hữu Lương.
“Nếu có tin gì anh sẽ gọi điện thông báo cho em.”
Chung Mạn cảm kích gật đầu rồi lập tức quay người định đi. Song, cô lại bị Mạc Lâm ngăn cản.
“Em đã đặt vé về quê chưa?”
“Hôm nay không đặt vé trên mạng được. Giờ em thử đến sân bay xem, nếu không có thì đành chờ vậy.”
“Cứ như vậy mà đến sân bay?” Mạc Lâm nhíu nhíu mày, “Anh quen một người chuyên bán vé, em về nhà trước chuẩn bị hành lý đi. Anh mua được vé sẽ gọi cho em. Đúng rồi, Minh Hi có đi cùng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tranh-ra-de-toi-tim-tinh-yeu/chuong-158.html.]
“Việc này…….” Ba ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn. Vậy nên Chung Mạn cũng không chắc chắn về ý kiến của Minh Hi. “Để em gọi điện hỏi nó, rồi nói cho anh sau nhé?”
“Được, vậy em mau về đi.”
Chung Mạn như được ân xá, nhanh chóng cầm lấy túi xách lao xuống lầu bắt xe về nhà.
Trên đường đi, cô gọi điện thoại hỏi ý kiến Diệp Minh Hi, đương nhiên cậu muốn đi cùng. Chung Mạn liền bảo Mạc Lâm mua hai tấm vé. Về đến nhà Diệp Minh Hi đã sớm hiểu ý lôi vali ra giúp cô sắp xếp hành lý. Chung Mạn nhìn qua một lượt thấy không bỏ sót thứ gì, liền dẫn cậu ra ngoài định gọi xe đi thẳng đến sân bay.
Vừa xuống lầu, Chung Mạn lập tức nhìn thấy chiếc ô tô quen mắt vô cùng, còn có một bóng dáng rất đỗi thân thuộc.
“Còn đứng đó làm gì, mau lên xe đi.” Mạc Lâm cười cười chào hai người.
Vốn dĩ Chung Mạn chỉ nghĩ Mạc Lâm đưa họ đến sân bay rồi quay về. Nhưng đến khi trông thấy anh ta lấy giấy tờ làm thủ tục đăng ký lên máy bay, cô không khỏi trợn tròn mắt:
“Sao anh lại đi cùng?”
“Sao nào, không hoan nghênh à?” Mạc Lâm không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô.
“Sao vậy được, công ty còn phải tổ chức mấy hội nghị nữa mà. Không phải khách hàng của Hữu Lương cũng sắp tới rồi à?” Theo truyền thống khi có khách hàng đến, lãnh đạo lớn nhất của công ty sẽ phải ngồi ở phòng họp nửa giờ, nói chuyện với khách hàng thắt chặt mối quan hệ, hơn nữa còn phải bày tỏ lòng tôn trọng cùng sự ân cần đối với họ, thể hiện thành ý hợp tác của mình.
“Yên tâm, đều hoãn lại đến ngày mai rồi. Hôm nay anh cứ đi với em một chuyến, đến tối sẽ quay lại.” Mạc Lâm là như vậy, tư duy rõ ràng, làm việc công tư không bao giờ lẫn lộn.
“Như thế anh sẽ rất vất vả đó!” Tuy chỉ là ngồi máy bay thôi, nhưng cũng bị hao tổn sức lực.
“Thỉnh thoảng mới có một lần, không sao đâu.” Thấy Chung Mạn trong lúc cấp bách còn nhớ quan tâm đến mình, Mạc Lâm nở nụ cười, “Đi thôi.”
Chung Mạn đợi hoàn thành các loại thủ tục hạ cánh mất ba tiếng, rốt cuộc cũng đến được trước cửa nhà. Cô vừa ấn chuông, chưa bao lâu sau bà Chung đã lao ra, nắm chặt lấy tay con gái bắt đầu khóc lóc. Chung Mạn lúc này lại trở thành chỗ dựa của gia đình, càng không thể tỏ ra bối rối, kiên trì giả bộ điềm tĩnh đến cùng, vừa khuyên nhủ mẹ vừa chậm rãi dẫn bà đi vào nhà.
Cuối cùng cũng được ngồi xuống, thấy trên mặt ba đượm vẻ u sầu, mẹ thì khóc không ngừng, Chung Mạn cảm thấy đau đầu nhức óc. “Mẹ, tóm lại đã xảy ra chuyện gì?”
“A Minh, A Minh g.i.ế.c người rồi!”